Nghề Đóng Vai Phản Diện

Chương 123: Cách Mạc Doãn giải quyết vấn đề nhanh chóng



Thần kinh có vấn đề.

Mạc Doãn một lần nữa đưa ra kết luận về Lý Tu trong lòng. Cậu dịch người sang bên trong bóng tối, kiên quyết vạch rõ ranh giới với tên này.

"Ký túc xá cấm hút thuốc, cấm uống rượu," Lý Tu đột nhiên lên tiếng. "Vi phạm sẽ bị đuổi."

Mạc Doãn nhìn Lý Tu như đang nhìn một kẻ tâm thần. "Cậu rảnh lắm à?"

"Ừ, cũng hơi."

Mạc Doãn cúi đầu, tiếp tục giặt đồ.

"Vậy cậu định để yên như thế à?" Lý Tu hỏi.

Mạc Doãn vặn vòi nước, quay sang nhìn: "Nếu cậu rảnh thì đi tìm người khác, tôi không có thời gian cho cậu đâu. Đừng nói chuyện với tôi nữa, phiền lắm."

Giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, thái độ cực kỳ phũ phàng, đúng chuẩn kiểu "cút xa giùm cái".

Với đám thanh niên tuổi dậy thì có lòng tự trọng cao, bị từ chối như thế đau lắm, tổn thương lắm, đủ để dọa chạy mất dép.

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào một chút ánh sáng, đủ để Mạc Doãn thấy lờ mờ nét mặt của Lý Tu. Cậu ta trông vẫn bình tĩnh, không có vẻ gì là giận cả.

Lý Tu chỉ cười nhạt, không nói thêm gì, cũng không cáu kỉnh bỏ đi, mà chậm rãi tiếp tục giặt đồ.

Mạc Doãn giặt xong, ôm chậu trở về phòng để phơi quần áo.

Đèn trong ký túc đã tắt, nhưng vẫn còn chút ánh sáng le lói từ màn hình điện thoại của ba ông bạn giường trên giường dưới.

Lúc cậu đang phơi đồ ở ban công, trong phòng bỗng vang lên tiếng "thình thịch", như có ai đang dùng chân đập vào giường, biểu đạt sự bất mãn.

Giường ký túc cũng không mềm lắm, nhưng với Mạc Doãn thì vẫn rất ổn. Chỉ cần có thể đuổi hết ba tên kia đi, thế giới này sẽ càng hoàn hảo hơn.

Trong đầu bỗng lóe lên câu nói của Lý Tu lúc nãy ở bồn nước.

Mạc Doãn giật chăn trùm kín mặt.

Mua thuốc lá, mua rượu đều phải tốn tiền.

Hơn nữa, muốn gài bẫy ba người kia một cách hoàn hảo, không để lại chút sơ hở nào, cũng rất mệt đấy.

Hóa đơn mua hàng?

Camera giám sát trong trường?

Nếu bọn họ bị oan, chắc chắn sẽ làm rùm beng lên. Trường học vào cuộc điều tra, một đống phiền phức chực chờ phía trước.

Lợi bất cập hại.

Có khi tên Lý Tu kia đang muốn hại mình chứ chẳng phải giúp.

Ai mà biết được, có khi chính hắn có xích mích với bọn họ, bây giờ muốn mượn tay mình để trả thù cũng nên.

Mạc Doãn mở to mắt trong chăn, suy nghĩ nát óc một lúc rồi từ bỏ luôn.

Mệt lắm, cậu có cả đống đề phải làm.

Sáng hôm sau, bầu không khí trong phòng vẫn căng như dây đàn. Ba người kia kết bè kết phái, không nói chuyện với Mạc Doãn. Mạc Doãn cũng vui vẻ không thèm nói chuyện với họ. Có khi hôm nay bọn họ sẽ lên méc giáo viên chủ nhiệm cũng nên?

Nói gì nhỉ?

Báo cáo rằng mình khó ưa?

Báo cáo rằng mình trốn vé xe buýt?

Trong mắt giáo viên, cậu vẫn luôn là một học sinh ngoan hiền. Mấy người này tự dưng chạy đi mách lẻo, biết đâu người bị mắng ngược lại chính là bọn họ.

Nghĩ đến đây, Mạc Doãn khẽ cười lạnh.

Một đám hề.

Thế nhưng, khi vừa bước ra khỏi ký túc, cậu đột nhiên nhìn thấy Lý Tu từ phòng 513 đi ra. Lúc cậu ta đóng cửa, Mạc Doãn tình cờ nhìn vào trong và đứng hình mất ba giây.

Cậu ta ở một mình.

Một mình!

Mạc Doãn há hốc mồm, không thể tin nổi trên đời có người may mắn đến thế.

Lý Tu liếc thấy vẻ mặt của cậu, mỉm cười: "Chào buổi sáng."

Mạc Doãn cụp mắt, siết chặt quai cặp, mặt lạnh tanh bỏ đi.

Tiết thể dục buổi sáng kết thúc, giáo viên chủ nhiệm gọi Mạc Doãn vào phòng làm việc. Thầy mở lời rất khéo léo, ý là muốn hỏi thăm xem quan hệ của cậu với bạn cùng phòng thế nào.

Mạc Doãn suy nghĩ một chút, sau đó trả lời, "Bọn họ không hoan nghênh em."

Giáo viên chủ nhiệm thở dài, vươn tay vỗ nhẹ lên cánh tay Mạc Doãn.

"Bọn họ cùng lớp với nhau, còn em là người mới đến giữa chừng. Em cũng nên chủ động một chút để hòa nhập với họ chứ."

Mạc Doãn rất muốn nói rằng cậu chẳng thèm hòa nhập với ai cả. Cậu chỉ muốn chiếm đúng một phần tư căn phòng, các thành viên còn lại cứ coi nhau như vô hình, ai lo việc nấy, vậy chẳng phải hòa bình mỹ mãn sao?

Nhưng cậu biết thầy giáo chắc chắn không hiểu được. Thế nên cậu im luôn.

"Thầy đã giúp các em hòa giải rồi. Ngoài điểm số ra, quan hệ giữa người với người cũng rất quan trọng. Em cũng nên chủ động một chút, được không?"

Mạc Doãn chậm rãi gật đầu, trông như thể cái đầu vừa bị lực hút Trái Đất kéo xuống vô nghĩa vậy.

"Hoặc là..." Thầy giáo chủ nhiệm cố tìm cách khác, "Thầy sẽ xem thử có ai trong lớp mình muốn đổi ký túc xá không. Nếu em ở cùng bạn trong lớp, có khi sẽ dễ chịu hơn."

Mạc Doãn cúi đầu, không nói gì, trông có chút đáng thương trong mắt thầy.

Với một cậu bé trầm tính, nghèo khó, không giỏi giao tiếp như thế này, thầy luôn có phần ưu ái và bao dung hơn.

"Thôi được rồi, về lớp đi, chuyện này rồi sẽ có cách giải quyết."

Mạc Doãn rời khỏi văn phòng, nhưng không thể đặt hoàn toàn hy vọng vào giáo viên chủ nhiệm được. Cậu có chút bực bội, không trở lại lớp ngay, mà rẽ vào nhà vệ sinh nam, tìm một gian kín rồi đóng cửa lại.

Tại sao lúc nào cũng phải hòa nhập?

Tại sao cứ phải kết nối với người khác?

Cậu không thích ai cả, không thích người khác lại gần, cũng không muốn tiếp cận ai hết.

Trong mắt cậu, tất cả mọi người đều kỳ lạ.

Nếu như ai cũng giống cậu, mỗi người tự lo việc của mình, không ai làm phiền ai, vậy chẳng phải tốt hơn nhiều sao? Cậu thực sự ước tất cả mọi người trên thế giới này biến mất, chỉ còn một mình cậu thôi.

Ý nghĩ cực đoan này thoáng qua trong đầu, làm Mạc Doãn rơi vào mâu thuẫn. Một mặt, cậu cảm thấy đó là suy nghĩ rất hợp lý. Mặt khác, cậu lại bắt đầu hoài nghi: "Mình có vấn đề thật rồi à? Có phải mình cũng sắp phát bệnh rồi không?"

Mạc Doãn lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại. Sau đó, cậu chợt nghĩ ra một cách có vẻ khả thi.

"Cậu tìm tôi?"

Lý Tu hơi ngạc nhiên, nhưng không lộ vẻ kinh ngạc. Trên mặt cậu vẫn là nụ cười quen thuộc.

"Ừm."

Trước khi đến, Mạc Doãn đã chuẩn bị trước lời thoại.

"Xin lỗi, hôm qua tôi không nên nói cậu phiền."

Lý Tu không ngờ Mạc Doãn lại đột nhiên xuống nước xin lỗi, vẻ mặt cậu cuối cùng cũng có chút kinh ngạc. Nhưng rồi cậu chỉ cười cười, "Không sao, tôi không để bụng đâu."

Đây hoàn toàn là sự thật. Những lời lạnh lùng hôm qua của Mạc Doãn chẳng hề làm Lý Tu bận tâm chút nào.

"Chúng ta có thể làm bạn không?" Mạc Doãn ngẩng đầu nhìn cậu ta. Cậu thấp hơn Lý Tu nửa cái đầu, vóc người lại gầy nhẳng, trông có vẻ nhỏ hơn cậu ta một chút.

Lý Tu nheo mắt, ánh mắt thoáng chút thú vị.

"Được thôi."

Mạc Doãn gật đầu.

"Cảm ơn."

Nói xong, cậu quay người bỏ đi.

Lý Tu nhìn theo bóng lưng cậu, chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng Mạc Doãn lại đột nhiên quay lại.

Cậu móc từ túi ra một cái bánh mì, đưa cho Lý Tu, "Cái này cho cậu."

Lý Tu nhận lấy, nhìn bao bì bên ngoài. Cậu rất quen thuộc với loại bánh này. Bánh mì trường phát cho vào bữa khuya tối qua. Hạn sử dụng đúng một ngày.

Đúng như dự đoán, chuyện này hoàn toàn không được giải quyết theo cách Mạc Doãn mong muốn.

Mạc Vũ Phàm và đồng bọn có lẽ đi mách lẻo thất bại, còn bị giáo viên mắng một trận ra trò. Buổi trưa về ký túc xá nghỉ ngơi, Mạc Doãn bị Mạc Vũ Phàm lườm cháy mặt. Cậu thản nhiên như không, nhưng tối về mới thật sự ám ảnh.

Ba tên kia cười nói ầm ĩ, bật nhạc công khai, cứ như đang tổ chức tiệc trong phòng vậy. Mạc Doãn không thể tập trung làm đề.

Cậu nhịn một lát, rồi nói: "Các cậu ồn quá."

Ba tên kia lờ đẹp.

Mạc Doãn siết chặt tay, cuối cùng cầm sách rời khỏi phòng.

Xem ra, muốn giải quyết vấn đề, vẫn phải tự thân vận động.

Cậu ngồi ở cầu thang đọc sách, cắn đầu bút suy nghĩ.

Mấy vụ mâu thuẫn kiểu này, giáo viên sẽ không can thiệp nếu chưa đến mức nghiêm trọng. Ngay cả khi được chuyển sang ký túc xá khác, chưa chắc đã thoát khỏi kịch bản này. Chỉ có hai cách, một là khiến bọn họ sợ mình. Hai là làm lành, tạo dựng quan hệ, để bọn họ chấp nhận mình.

Cách thứ hai nghe có vẻ ổn hơn, nhưng đồng nghĩa với việc phải chịu khó giao tiếp, ăn cơm chung, thậm chí hướng dẫn bọn họ làm bài tập.

Cách nào cũng mệt.

Cậu cần chọn con đường ít tốn công sức nhất.

Mạc Doãn cắm đầu vào đề toán, ước gì có thể tua nhanh thời gian, một phát đến ngày tốt nghiệp đại học luôn cho xong.

Mấy ngày sau, cậu ngày nào cũng đưa Lý Tu một cái bánh mì... quá hạn.

Cố gắng tiếp cận, nhưng cực kỳ vụng về.

Lớp thực nghiệm của hai người sát vách nhau. Lý Tu dựa vào cửa sau lớp Mạc Doãn, thảnh thơi trò chuyện. Chuông reo báo vào tiết, Mạc Doãn mới thở phào nhẹ nhõm, co giò chạy về chỗ.

Trong các buổi huấn luyện thi đấu, hai người thường ngồi chung, nhưng chẳng bao giờ thảo luận bài tập.

Lý Tu cảm thấy thú vị khi thấy Mạc Doãn bỗng dưng thay đổi 180 độ.

Cậu ta không hề bất ngờ hay cảm động, mà đứng ngoài cuộc quan sát, đoán xem rốt cuộc thằng nhóc này đang giở trò gì.

Mạc Doãn biết rõ điều đó, nhưng vẫn diễn rất chân thành.

"Tôi nghĩ chúng ta là cùng một loại người. Nói chuyện với cậu, tôi đỡ thấy phiền hơn."

Lý Tu chống cằm, hờ hững nói, "Ồ? Vì cả hai đều thông minh?"

Mạc Doãn gật đầu, cực kỳ nghiêm túc: "Có thể."

Lý Tu nháy mắt cười: "Lần sau cũng dạy tôi cách trốn vé nhé?"

Mạc Doãn siết chặt cuốn sổ bài tập. Cậu ta đang cà khịa hay đùa giỡn đây?

Lý Tu thấy phản ứng của cậu, liền bổ sung, "Tôi thấy khá thú vị mà."

Mạc Doãn muốn quạt thẳng cuốn sổ vô mặt cậu ta. Gì mà thú vị? Chuyện này trong đầu hắn chỉ là trò giải trí thôi à?!

Lý Tu nhìn cậu, chậm rãi hỏi, "Giận rồi à?"

Mạc Doãn lập tức thả lỏng tay, cười rất chuyên nghiệp, "Không hề."

Lý Tu cũng cười, chớp mắt, "Nhưng trông cậu rất muốn đập tôi đấy."

Mạc Doãn nửa đùa nửa thật, cầm cuốn sổ vỗ một phát vô sau đầu hắn. Sau đó còn cố gắng giả vờ thoải mái, cười khô khan "Ha ha."

Lý Tu tỉnh bơ. Cậu biết mình vừa bị đánh, nhưng ngoài tóc bị vỗ bay một chút, thì mắt cũng không thèm chớp. Cậu chỉ cười, nhìn Mạc Doãn đầy ẩn ý.

Tan học, hai người lại cùng nhau ra về.

Ở phía sau, Chung Gia Minh vừa thu dọn hộp bút, vừa nhìn theo bóng hai người, ánh mắt có chút không cam lòng.

Nếu Mạc Doãn lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, phớt lờ tất cả mọi người, thì Chung Gia Minh có thể tự an ủi rằng "À, thằng này nó vốn thế."

Nhưng không.

Mạc Doãn lại thân thiết với Lý Tu.

Mà tại sao lại là Lý Tu? Người từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng bị đem ra so sánh với cậu ta?

Chung Gia Minh bỗng cảm thấy một cú đấm trời giáng vào lòng tự trọng.

So với cảm giác bị tụt lại phía sau về thành tích, cảm giác này còn đau hơn.

Chẳng lẽ cậu ta thua Lý Tu trong mọi thứ à?

Trong ký túc xá, tình hình vẫn không khá hơn. Mạc Vũ Phàm quá hiểu điểm yếu của Mạc Doãn. Chỉ cần cậu bày sách ra, chuẩn bị học bài, thì bọn họ lập tức biến phòng thành chợ, ầm ĩ đến mức cậu không thể tập trung.

Cuối cùng, Mạc Doãn đành phải ôm sách ra hành lang học.

Nhiều học sinh đi ngang qua, có người tỏ vẻ bất bình, nhưng lại bị kéo sang một bên thì thầm. Ai cũng biết cậu là học sinh nghèo, tính khí kỳ lạ, lại từng làm mấy chuyện "không đạo đức cho lắm".

Dần dà, mọi người tự động tránh xa.

Nhiệt tình là thứ xa xỉ, không ai muốn lãng phí vào một kẻ không biết cảm kích.

Mạc Doãn thực ra cũng chẳng bận tâm. Học một mình thế này cũng không tệ, chỉ là có người đi qua đi lại hơi phiền. Nếu được ngồi yên trong phòng ký túc mà làm bài, chắc sẽ tuyệt lắm.

Cậu cắn bút, lại lấy nháp ra tính toán. Tính đến nay, cậu đã đưa Lý Tu bảy cái bánh mì.

Chúa mất bảy ngày để tạo ra thế giới. Thế thì bảy ngày chắc cũng đủ rồi nhỉ?

Cậu đã cố gắng thể hiện sự thân thiện và đáng thương hết mức có thể.

Mạc Doãn chưa từng có kinh nghiệm giao tiếp thực sự. Hoàn cảnh gia đình không cho phép, mà cậu cũng không thích. Bình thường, người khác sẽ chủ động đến gần cậu. Như Chung Gia Minh muốn làm bạn. Như Chu Nhận muốn tiến xa hơn.

Với những đối tượng có mục đích rõ ràng, Mạc Doãn có thể nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó. Đây gần như là tài năng thiên bẩm của cậu.

Nếu muốn, cậu có thể làm bạn với Chung Gia Minh. Cũng có thể khiến Chu Nhận phát điên vì mình. Nhưng cậu không thấy cần thiết, cũng chẳng thấy hứng thú.

Còn với Lý Tu, cậu hoàn toàn không đoán được hắn muốn gì.

Từ lúc Lý Tu đề nghị dạy cho Mạc Vũ Phàm một bài học, đến khi cậu ta nhắc chuyện trốn vé, cậu bắt đầu mơ hồ nhận ra một điều:

Có thể, Lý Tu chỉ đơn giản là đang tìm kiếm một chút kích thích.

Kiểu người như vậy không hiếm.

Vì cuộc sống quá thuận lợi, quá nhàm chán, nên cố tình đi tìm trò vui.

Nếu hắn thích tìm chuyện để làm...

Vậy thì cậu sẽ giúp hắn một tay.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Trong căn phòng bốn người, Lý Tu chiếm trọn cái bàn to nhất. Ghế dư bị đẩy hết vào góc, hắn dựa lưng vào chiếc ghế sát cửa sổ, hai chân vắt chéo, gác dài đến tận chỗ Mạc Doãn.

Cửa ký túc xá đã đóng chặt. Bây giờ, Mạc Doãn có thể thoải mái nói chuyện.

Cậu nhìn hắn, nghiêm túc mở lời, "Cậu là người bạn đầu tiên của tôi."

Mạc Doãn mở to mắt, giọng điệu nói chuyện giống hệt lúc cậu nói chuyện với giáo viên.

Lý Tu khoanh tay, ngón tay thon dài đặt lên mặt, trầm ngâm "Ừm" một tiếng đầy ẩn ý.

Cái kiểu này... chắc chắn sắp có chuyện rồi.

Mạc Doãn đoán Lý Tu chắc cũng biết cậu sắp đưa ra yêu cầu.

Nhưng mà vốn dĩ con người với nhau không phải là trao đổi sao? Cậu có cái tôi cần, tôi có cái cậu muốn. Đôi bên cùng có lợi.

"Cậu không thấy chán à?"

Lý Tu gật đầu, "Ờ, cũng hơi chán thật."

"Cậu có thù oán với Mạc Vũ Phàm và đám kia đúng không?"

Lý Tu cười khẽ, "Sao lại nói vậy?"

"Cậu từng nói muốn dạy dỗ bọn họ mà?"

Lý Tu "Ồ" một tiếng, không phủ nhận: "Ừm, đúng là có nói thế."

Mạc Doãn gật mạnh đầu, "Thế thì..."

Lý Tu thầm nghĩ: Đến rồi đây.

Sau mấy ngày tỏ ra thân thiết, chắc chắn cậu ta có mục đích. Giống hệt cái kiểu ngoan ngoãn trước mặt giáo viên để nhận được sự ưu ái. Bây giờ giáo viên không thể giải quyết vấn đề của cậu ta. Mà cậu ta lại có vẻ ngại phiền phức.

Vậy thì —

Muốn dọn qua đây ở chung với mình à?

"...Chúng ta đổi ký túc xá đi." Mạc Doãn hít sâu, nói hết câu.

"Cậu chuyển sang phòng 508 ở chung với bọn họ."

"Tôi chuyển sang chỗ cậu."

Mạc Doãn vừa nói vừa khoát tay ra hiệu đổi chỗ, "Cậu qua đó chơi với họ đi."

1O/O2/2O25