Lý Tu cười phá lên, kiểu cười ha hả đến mức khiến Mạc Doãn lo lắng không biết cách âm của ký túc xá có đủ tốt không.
Thái độ này khiến Mạc Doãn có dự cảm chẳng lành.
"Giải pháp của cậu là bắt tôi chuyển đi á?" Lý Tu ngừng cười, nhưng mặt vẫn còn vương nét thích thú.
"Không phải bắt cậu chuyển đi, mà là đổi ký túc xá. Cậu không muốn 'dạy dỗ' bọn họ à? Cậu chán, rảnh rỗi, cũng đâu có học hành gì mấy," Mạc Doãn chỉ vào cái bàn học trống trơn của Lý Tu. "Bọn họ cũng chẳng thích học. Thế là hai bên có thể gần gũi hơn, cùng nhau... thi đấu cao thấp."
Lý Tu gật gù, "Cậu cũng lo cho tôi phết đấy."
Mạc Doãn cũng gật đầu, nở một nụ cười hơi giả trân, "Bạn bè mà."
Lý Tu nhìn Mạc Doãn, gật đầu liên tục đến mức vai cũng rung theo.
"Đề nghị hay đấy," Lý Tu nói, "Để tôi suy nghĩ đã."
Mạc Doãn nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta, cố tìm ra chút dấu hiệu xem Lý Tu có đang nghiêm túc hay không.
Nhưng chịu, nhìn kiểu gì cũng thấy mặt cậu ta giống ngày thường, nghiêm túc thì cũng có đấy, nhưng nhìn kỹ lại thì lông mày với khóe mắt cứ như đang đùa giỡn với người ta.
Mạc Doãn nói: "Vậy cậu cứ suy nghĩ cho kỹ."
Cậu vừa quay đi thì bị Lý Tu gọi giật lại.
"Cậu đưa tôi bánh mì hết hạn mỗi ngày là có ý gì hả?"
"Hả?" Mạc Doãn nhướn mày, trợn tròn mắt: "Bánh mì trường phát hết hạn rồi á?"
Lý Tu nhìn Mạc Doãn, cố tìm xem cậu ta có phải cố tình không.
"Bánh mì trường phát chỉ có hạn một ngày, qua ngày sau là hết hạn rồi."
Mạc Doãn bày ra vẻ mặt tiếc nuối: "Tôi không biết luôn á, vậy thì lãng phí quá."
Cậu tất nhiên là biết chứ. Chuyện xem hạn sử dụng đồ ăn cậu còn biết từ cái hồi cao bằng chân bàn kia kìa. Không những thế, cậu còn thực hành rất nhiều để xác định xem món nào hết hạn bao lâu vẫn còn ăn được.
Bánh mì trường phát cũng không tệ, cậu tiếc lắm, không muốn đưa cho Lý Tu. Nhưng mà muốn câu được sói thì phải hi sinh dê, để có được môi trường sống yên ổn trong năm tới, cậu đành mỗi ngày bớt lại một cái bánh mì đưa cho Lý Tu. Mà lại không muốn để cậu ta hưởng lợi quá, nên cứ đợi đến khi hết hạn mới đưa.
"Không sao," Lý Tu nói, "Tôi ăn hết rồi, không lãng phí đâu."
Mạc Doãn trợn mắt kinh ngạc.
"Bánh mì hết hạn một ngày vẫn ăn được mà," Lý Tu cười, "Còn ngon nữa."
Nhìn biểu cảm của Mạc Doãn, Lý Tu liền nhận ra cậu làm vậy là cố ý. Thế là Lý Tu lại cười, vẫn là kiểu cười to đùng như ban nãy. Sau đó, cậu ta đứng dậy.
Mà Lý Tu đứng lên thì rất cao, tự nhiên tạo ra áp lực vô hình, khiến Mạc Doãn theo phản xạ lùi lại nửa bước.
Lý Tu mở tủ, quăng thứ gì đó qua.
Mạc Doãn vô thức đưa tay đỡ lấy. Là bánh mì trường phát vào bữa khuya.
"Hàng mới, chưa hết hạn." Lý Tu nói.
Mạc Doãn ôm bánh mì: "Gì đây? Cậu định trả hết lại cho tôi hả?"
"Không đâu," Lý Tu cười, "Lễ phép qua lại mà," cậu ta nhếch mép, "Tôi không phải bạn đầu tiên của cậu sao? Về chuyện đổi ký túc xá, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc."
Cậu ta nhấn mạnh hai chữ "nghiêm túc", làm Mạc Doãn nhẹ nhõm hơn một chút.
Ra khỏi ký túc xá của Lý Tu, Mạc Doãn vừa đi vừa bóc bánh mì.
Lý Tu nói cậu ta đã ăn hết đống bánh mì hết hạn kia. Mạc Doãn có hơi nghi ngờ, nhưng lại nghĩ Lý Tu chẳng có lý do gì để nói dối. Ăn đồ hết hạn đâu có gì mà tự hào.
Cậu nhai nốt cái bánh, tâm trạng khá lên hẳn. Vì số bánh mì đưa ra coi như đã thu hồi được một phần bảy, mà nhìn qua thì Lý Tu đúng là có vẻ rất hứng thú với ba thằng ngu Mặc Vũ Phàm kia.
Buổi tối, ký túc xá vẫn ồn ào như thường.
Mạc Doãn cầm sách ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ: cứ đợi đấy, để xem tên điên Lý Tu kia – sẽ xử lý đám thần kinh kia thế nào.
Cậu kiếm tờ báo tiếng Anh đã đọc hết trải lên bậc thềm, sách mở trên đùi. Chưa kịp đọc xong một bài thì có người gọi.
Mạc Doãn ngẩng đầu lên.
Là Lý Tu.
"Qua phòng tôi mà học." Lý Tu nói.
Mạc Doãn không thích giao du. Cậu ghét việc thân thiết với ai đó, vì một khi hai người trở nên quá gần gũi, rất có khả năng sẽ dây dưa lẫn nhau, mà như thế thì phiền phức lắm.
Thà một mình ngồi ngoài hành lang đọc sách còn hơn phải nhờ vả ai đó. Cái cảm giác thoải mái nhất thời có thể đổi lấy vô số rắc rối về sau. Người ta sẽ muốn moi thêm từ cậu, mà cậu thì không muốn cho. Cậu cũng chẳng cần sự tử tế của người khác, lại càng không muốn lãng phí cảm xúc của mình lên họ.
Mạc Doãn hơi do dự. Nhưng lại sợ nếu từ chối thẳng thừng thì sẽ làm vỡ luôn cái vỏ bọc "bạn bè" giữa hai người. Dù sao ban nãy cậu cũng đã đưa ra yêu cầu với Lý Tu, mà cuộc nói chuyện lại còn khá thân thiện nữa.
"...Thôi được."
Mạc Doãn nhìn như kiểu bị ép buộc, dù rõ ràng đang nhận sự giúp đỡ từ người ta mà mặt vẫn xụ xuống như thể mình vừa bị chơi một vố vậy.
Giống hệt hôm trước, khi Lý Tu thấy Chung Gia Minh mời Mạc Doãn ăn trưa, mà thái độ của cậu ta cũng y chang vậy.
Mạc Doãn theo Lý Tu về ký túc xá. Dọc hành lang, mấy đứa đi ngang qua đều nhìn hai người với vẻ tò mò, kiểu "quái lạ ghê, cái tổ hợp này là sao đây?"
Dạo gần đây, thủ khoa với á khoa của khối chơi thân lắm hả?
Lý Tu đóng cửa phòng.
Mạc Doãn nhanh chóng chọn cái bàn xa Lý Tu nhất mà ngồi xuống, cảnh giác đề phòng cậu ta lại giở trò chọc ghẹo hay buôn chuyện gì đấy. Nhưng Lý Tu chẳng buồn ngồi vào bàn, mà lăn luôn lên giường.
Bằng khóe mắt, Mạc Doãn thấy Lý Tu đang xem ngân hàng đề, chân dài đến mức gần đụng thành giường, bàn chân trông cũng to đùng.
Dinh dưỡng tốt thật đấy. Cậu lầm bầm trong đầu rồi tập trung vào đống bài tập.
Lúc chuông báo thức reo, Mạc Doãn mới nhận ra đã bốn mươi lăm phút trôi qua.
"Sắp tắt đèn rồi."
Lý Tu cũng nghe thấy chuông, hỏi: "Cậu còn chưa đánh răng rửa mặt đúng không?"
"Ừ."
Mạc Doãn quơ lấy sách vở, đi ra cửa, buông một câu "Tạm biệt."
Sau khi dùng tốc độ ánh sáng để đánh răng và giặt đồ xong, cậu quay về ký túc xá thì lại bị Mặc Vũ Phàm xỉa xói vài câu, bảo cậu làm ồn khiến bọn họ không ngủ được.
Mạc Doãn chẳng thèm đáp, trong lòng chỉ lặp lại một câu: Chờ đấy mà xem.
Nằm xuống giường, cậu nhớ lại cảnh mình làm bài trong phòng Lý Tu. Thật bất ngờ là Lý Tu im lặng đến mức đáng kinh ngạc, y như chết rồi vậy. Nếu phải ở chung với một người như thế thì cũng không quá tệ.
Dù cậu không ưa Lý Tu, nhưng nhìn chung cậu ta cũng dễ đối phó, chi phí giao tiếp không quá cao.
Nhận ra mình đang nghĩ đến một phương án dự phòng, Mạc Doãn lắc đầu.
Mỗi lần cậu nghĩ rằng cuộc sống có lựa chọn đơn giản hơn, kết quả cậu đều ăn quả đắng.
Có câu "ngư ông đắc lợi", cậu muốn làm ngư ông. Nếu Lý Tu chuyển vào phòng 508, không biết bọn Mặc Vũ Phàm có còn ồn ào không. Nhưng chắc chắn một điều, điều đó sẽ ảnh hưởng đến việc học của Lý Tu. Nếu Lý Tu mà cãi nhau với tụi kia, ai biết chuyện sẽ diễn biến đến đâu.
Mạc Doãn mơ mộng về viễn cảnh mình chuyển vào ký túc xá của Lý Tu, rồi chìm vào giấc ngủ với tâm trạng ngọt ngào và thỏa mã
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mạc Doãn theo thói quen nhét ổ bánh mì hết hạn từ tối qua vào cặp. Kéo khóa chưa xong, cậu lại chần chừ nhìn chằm chằm cái bánh mì.
Tối qua ăn bánh của Lý Tu, cộng thêm mấy ngày trước quen thói rồi, cậu quên khuấy mất việc phải xử lý bánh của mình. Vậy hôm nay có nên đưa cho Lý Tu nữa không?
Lý Tu bảo cậu ta đang suy nghĩ chuyện đổi phòng, vậy cứ tiếp tục cho đi, coi như thêm một quả tạ lên bàn cân suy tính của cậu ta.
"Quên ăn tối qua."
Giờ ra chơi sau tiết hai buổi sáng, Mạc Doãn đứng ở cửa sau lớp Thí nghiệm (1) nói chuyện với Lý Tu, tiện tay đưa bánh mì.
"Hết hạn rồi." Mạc Doãn nói, "Cậu có ăn không?"
Lý Tu rút bánh mì khỏi tay cậu, xoay xoay trong lòng bàn tay, cười cười: "Muốn ăn chung không?"
Thế là hai người đứng trên hành lang ngoài trời, Lý Tu bẻ đôi bánh, đưa cho Mạc Doãn một nửa. Bánh mì khá chắc, có chút mùi ngọt thoang thoảng.
Mạc Doãn cắn một miếng, dùng khóe mắt quan sát Lý Tu. Cậu ta cắn một miếng to, nhai mạnh đến mức xương quai hàm hằn rõ, rất nhanh đã nuốt trôi. Yết hầu nhấp nhô lên xuống, sau đó lại cắn thêm miếng nữa.
Lý Tu quay sang nói: "Tối nay bánh của tôi để cậu ăn, của cậu để lại mai, ra chơi sau tiết hai chúng ta cùng ăn."
Mạc Doãn cúi đầu, tiếp tục gặm bánh. Ăn được mấy miếng, cậu lạnh lùng phán: "Tôi không cần bánh của cậu, cũng không cho cậu bánh nữa. Mỗi đứa tự xử của mình."
Lý Tu nhướng mày cười: "Được thôi."
Ăn xong, Mạc Doãn quay về lớp, nhưng vừa bước đi đã bị Lý Tu gọi lại.
"Chuyện ký túc xá tôi nghĩ kỹ rồi."
Mạc Doãn mắt sáng lên.
Lý Tu nói tiếp: "Tôi không thể đồng ý với cậu."
Nụ cười trên mặt Mạc Doãn lập tức cứng đờ. Cậu nhìn chằm chằm Lý Tu, nghi ngờ rằng cậu ta từ đầu đến cuối chỉ đang đùa giỡn mình. Mạc Doãn vội vã đề nghị: "Tối nay tôi lại đưa cậu bánh mì."
Lý Tu bật cười: "Không phải vấn đề bánh mì. Tối đến phòng tôi, tôi sẽ giải thích."
Hy vọng lập tức tụt dốc không phanh.
Nguyên buổi chiều, trừ lúc vào tiết, Mạc Doãn cứ ủ rũ như gà mắc mưa. Có vẻ như con đường nhờ vả Lý Tu đã bị chặn đứng. Bây giờ chỉ còn lại phương án đối đầu trực diện với bọn Mặc Vũ Phàm. Nhưng nghĩ đến việc phải hao tổn thời gian vào chuyện vô nghĩa này, cậu chỉ muốn cả đám kia lập tức biến mất khỏi thế giới này cho rồi.
Tại sao cứ phải nhằm vào cậu? Chỉ vì cậu khác bọn họ?
Đẳng cấp thấp đến thế, khoảng cách xa đến vậy, chẳng phải ngay cả nhìn cũng không nên dám nhìn cậu sao?
Ngay cả khi xem cậu như đối thủ, thì cũng nên học cách cư xử như cậu đối với Lý Tu – chỉ nguyền rủa trong lòng thôi chứ?
Nếu đã không ưa cậu, vậy cứ yên lặng nguyền rủa là được rồi mà?
Không! Nhất định phải để cậu nhận lấy sự "tử tế" của họ, phải để cậu cảm kích đến phát khóc thì họ mới hài lòng. Trong mắt họ, dù cậu có học giỏi thế nào thì cũng chỉ là một thằng nghèo đáng thương mà thôi.
Mà cái cảm giác ưu việt quái gở đó lại chỉ đến từ việc họ sinh ra trong gia đình có điều kiện hơn cậu.
Mạc Doãn không thể nào hiểu nổi.
Nhìn thấy Mạc Doãn uể oải như sắp tắt thở, Mặc Vũ Phàm đắc ý ra mặt, chắc là nghĩ rằng kế hoạch hành hạ cậu cuối cùng cũng phát huy hiệu quả.
Ba tên này từng ngồi lại với nhau, bàn luận xem liệu hành động của bọn họ có bị coi là bắt nạt Mạc Doãn hay không. Kết luận của Mặc Vũ Phàm là: "Bọn tao chỉ không muốn để ý đến cậu ta thôi, trong ký túc xá làm việc của mình mà cũng bị gọi là bắt nạt á? Cho dù cậu ta có đi méc giáo viên, tao cũng không phục! Với lại, vẫn là câu nói đó—người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, tao không thấy mình sai gì hết."
Mạc Doãn thực ra đã hoàn toàn hết hy vọng rồi, nhưng tối hôm đó vẫn gõ cửa phòng ký túc xá của Lý Tu.
Vừa bước vào, Lý Tu đã đưa cho cậu một cái bánh mì.
Mạc Doãn từ chối thẳng thừng: "Tôi không cần."
"Coi như trả cậu."
Mạc Doãn lập tức cầm lấy.
Kế hoạch thất bại, vậy thì bớt thiệt thòi được tí nào hay tí đó.
Lý Tu mở miệng: "Ba mẹ tôi rất phản đối việc tôi ở ký túc xá."
Cách nói chuyện này làm Mạc Doãn có cảm giác cậu ta sắp kể chuyện từ thời nguyên thủy luôn rồi. Cậu chớp mắt vài cái, đắn đo xem có nên quay đầu bỏ đi không.
"Cái phòng một người này là do ba tôi đặc biệt xin cho tôi."
Mạc Doãn ngớ ra, sau đó phản ứng ngay: "Có thể xin phòng một người á?"
Lý Tu chống cằm, cười đầy thản nhiên: "Nếu có quan hệ, đi cửa sau thì được."
Vậy thì với Mạc Doãn, có nghĩa là không thể rồi.
Cậu không phải là không hiểu mấy chuyện này, chỉ là thứ gì đã định sẵn không liên quan đến mình thì tốt nhất không nên tìm hiểu sâu, tránh làm mình khó chịu mà thôi.
Vẻ mặt Mạc Doãn vẫn lạnh tanh, nhìn qua chẳng có chút gì gọi là hâm mộ.
"Ba mẹ tôi không thích tôi ở ký túc xá, sợ ảnh hưởng đến việc học, nên mới đặc biệt xin cho tôi ở một mình. Nếu tôi đổi phòng, khả năng cao là giáo viên chủ nhiệm sẽ báo lại với họ."
Mạc Doãn vốn chẳng có hứng thú với chuyện của Lý Tu, chỉ "ồ" một tiếng cho có, tỏ ý đã nghe, sau đó định chuồn luôn.
"Thế nên không phải tôi cố ý không đổi với cậu đâu," Lý Tu nói với tốc độ chậm rãi, "Mà có nhiều chuyện tôi không thể tự quyết định được."
Mạc Doãn gật đầu, tâm hồn bay lơ lửng, chân đã rục rịch muốn rời đi.
"Nhưng tôi cũng đã suy nghĩ rồi. Nếu có thể, hay là cậu dọn qua đây ở với tôi đi?"
Mạc Doãn ngẩng phắt lên.
Lý Tu nói với vẻ rất thản nhiên: "Phòng tôi yên tĩnh hơn."
Mạc Doãn thực sự bắt đầu cân nhắc đề nghị này. Đúng là tối qua cậu cũng nghĩ đến, nếu so với ba tên Mặc Vũ Phàm kia, có khi Lý Tu đúng là một lựa chọn tốt hơn.
"Chẳng phải cậu nói cậu chỉ muốn ở một mình sao? Cậu đâu có quyền tự quyết?" Mạc Doãn hỏi ngược lại.
Lý Tu nhướng cặp chân mày rậm, chậm rãi đáp: "Tôi nghĩ, nếu là cậu, họ chắc sẽ không phản đối."
Mạc Doãn chưa kịp hiểu ý.
"Cậu học giỏi thế này, ba mẹ tôi chắc không lo cậu ảnh hưởng đến việc học của tôi."
Mạc Doãn thầm nghĩ, ừ thì... đúng là hợp lý đấy.
Nhưng Mạc Doãn vẫn chưa gật đầu ngay, cậu nghiêm túc hỏi:
"Tại sao cậu lại muốn ở cùng phòng với tôi?"
Lý Tu có vẻ đang suy nghĩ rất nghiêm túc. Mà điều kỳ diệu là, sự nghiêm túc này lại khiến Mạc Doãn cảm thấy được tôn trọng—mà còn là từ chính miệng Lý Tu cơ đấy!
"Bởi vì..." Lý Tu kéo dài giọng, khóe mắt cong lên, ánh mắt đầy ý cười, "Cậu cũng thú vị phết đấy."
Lời vừa dứt, Mạc Doãn lập tức làm một việc mà cậu đã muốn làm từ lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội—ném thẳng cái bánh mì trong tay vào mặt Lý Tu.
1O/O2/2O25