Nghề Đóng Vai Phản Diện

Chương 136: Thích



Đích đến cách ga tàu cao tốc khoảng nửa tiếng đi xe, nhưng vì tắc đường, nên mãi gần một tiếng sau, họ mới tới cổng ký túc xá mà trường tổ chức tập huấn chuẩn bị sẵn cho họ.

Các học sinh lần lượt xuống xe, kéo hành lý và bắt đầu làm quen với nhau. Mạc Doãn bước về phía một góc khuất, cúi đầu tránh né, Lý Tu cũng lặng lẽ đi đến đứng bên cạnh cậu, hai người im lặng chiếm trọn một góc nhỏ.

Phòng ký túc đã được phân sẵn từ trước, cũng giống như ở trường Phụ Khoa, mỗi phòng bốn người. Mạc Doãn và hai người kia được xếp chung phòng với một nam sinh đeo kính, mặt vuông, khá hoạt bát tên là Mã Hi Văn. Bạn này là người duy nhất của trường mình lọt vào vòng này nên vô cùng hào hứng chào hỏi mọi người.

Mạc Doãn và Lý Tu không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ có Chung Gia Minh là nhiệt tình đáp lại.

Bốn người cùng nhau lên lầu về ký túc xá, Mạc Doãn và Lý Tu đi đằng trước rất nhanh, để lại Chung Gia Minh và Mã Hi Văn chậm rãi theo sau. Mã Hi Văn cười nói với Chung Gia Minh, "Các học bá trường Phụ Khoa các cậu đúng là vừa nhiều vừa lạnh lùng thật đấy."

Chung Gia Minh đáp, "Hai người họ là học bá thực sự đấy, một người xếp thứ nhất, một người thứ hai. Tôi thì chỉ là học lệch thôi."

"Trời ơi, học lệch thế này không phải là có sở trường riêng à?" Mã Hi Văn cười đáp, "Tôi cũng không giỏi đều các môn đâu, chỉ tập trung ôn thi đấu thôi."

Chung Gia Minh như tìm được đồng minh, "Tôi cũng vậy."

Ký túc xá là kiểu giường tầng, bàn học bên dưới, bốn người nhanh chóng chọn xong vị trí. Mạc Doãn và Lý Tu ngủ một bên, Chung Gia Minh và Mã Hi Văn ngủ bên còn lại. Tối nay mới bắt đầu có tiết học, thầy phụ trách đã nhắn trong nhóm bảo mọi người sắp xếp hành lý nghỉ ngơi trước, 11 giờ tập trung ở nhà ăn ăn trưa.

Mã Hi Văn rất dày dạn kinh nghiệm, liền nói với ba người, "Nhà ăn ở đây ngon lắm đó."

Chung Gia Minh tò mò hỏi cậu ấy sao biết, thế là hai người hào hứng trò chuyện.

Mạc Doãn lặng lẽ dọn dẹp xong hành lý rồi rời khỏi phòng ký túc. Lý Tu cũng đứng dậy đi theo cậu ra ngoài.

Trong phòng thoáng chốc vắng đi hai người, Mã Hi Văn hơi ngượng ngùng hỏi Chung Gia Minh, "Tính cách hai người họ lúc nào cũng thế à? Kiểu... không quan tâm đến ai hết?"

Chung Gia Minh cười nhẹ, "Ừ, chắc vậy."

"Chà," Mã Hi Văn thốt lên, "đúng là cá tính quá đi."

Hai người bị coi là "cá tính" ấy lúc này đang rửa tay ở bồn nước phía sau ký túc xá, bóng cây hai bên đan xen vào nhau, phủ xuống những mảng bóng râm dày đặc.

Họ ngồi cạnh nhau trên bậc thang, lặng lẽ không nói gì.

Mạc Doãn nghĩ Lý Tu sẽ hỏi về chuyện Chu Nhận, nhưng y không hỏi gì cả.

Gió thổi qua mang theo hương thơm nhàn nhạt của cỏ cây. Mạc Doãn nhìn con côn trùng nhỏ đang bò nhanh về "nhà" ở phía xa, khẽ nói, "Sắp mưa rồi."

Lý Tu cũng dõi theo sinh vật nhỏ bé đang hối hả tìm đường về tổ, rồi hỏi: "Sao cậu không thích mưa?"

Lâu lắm rồi họ mới lại nhắc đến chuyện này, lần trước khi nói đến cơn mưa, họ không đi sâu hơn.

Mạc Doãn trầm ngâm, giọng bình thản, "Vì nó hôi lắm. Mạc Học Dân thường tiểu tiện lung tung, phòng bọn tôi không có ánh nắng chiếu vào, dù có dọn dẹp sạch sẽ thì vẫn còn mùi. Những ngày mưa thì mùi càng nồng hơn."

Lý Tu lặng lẽ nhìn Mạc Doãn.

Mạc Doãn cũng quay sang nhìn y.

Lý Tu khẽ gật đầu, "Hiểu rồi."

"Còn cậu, sao cậu thích mưa?" Mạc Doãn hờ hững hỏi, thầm hài lòng vì trong ánh mắt của Lý Tu không hề có sự thương hại nào.

"Vì lúc mưa," Lý Tu nói, "tiếng mưa rơi rất hỗn loạn, chẳng theo quy luật nào cả. Tôi thấy rất dễ chịu."

Mạc Doãn tưởng tượng theo lời Lý Tu, nghiêm túc suy nghĩ, như thể đang cố tìm xem trong những cơn mưa ẩm ướt, hôi hám mà mình ghét kia, có ẩn giấu một giai điệu dễ chịu nào không. Cuối cùng, cậu khẽ gật đầu, thừa nhận: "Nghe cũng dễ chịu thật."

Lý Tu chăm chú nhìn Mạc Doãn, gió thổi mạnh hơn, làm những tán cây xào xạc vang lên.

"Hôm nay, khi thấy cậu ngồi với Chung Gia Minh, tôi thấy rất khó chịu."

Mạc Doãn cúi đầu, hai ngón tay khẽ miết vào nhau, nhẹ giọng đáp, "Ừm."

Một lúc sau, cậu nói thêm, "Chung Gia Minh ồn ào lắm, nhạc cậu ta nghe cũng chẳng ra gì, ngồi cạnh cậu ta, tôi cũng thấy rất khó chịu."

Lý Tu bật cười, ánh mắt cậu nhìn Mạc Doãn làm cậu có cảm giác như y muốn hôn mình vậy.

Chiều hôm ấy, trời quả nhiên đổ mưa, mưa nặng hạt và dồn dập, từng giọt mưa lộp bộp đập vào khung cửa sổ. Trong giờ nghỉ giải lao, Mạc Doãn và Lý Tu đứng ở hành lang nhìn ra màn mưa.

Hai người im lặng hồi lâu, Mạc Doãn khẽ nói, "Đúng là chẳng có quy luật gì thật."

"Cũng có thể là có," Lý Tu đáp, "chỉ là chúng ta chưa tìm ra thôi."

Gió lạnh thổi lướt qua mặt, những hạt mưa lất phất bay vào. Mạc Doãn cúi đầu, hít nhẹ mùi nước đọng trên lớp gạch men ở ban công, vẫn thấy phảng phất mùi hôi quen thuộc.

Buổi tập huấn ngày đầu tiên, sau khi dạy xong một tiết, thầy giáo đã sắp xếp một bài kiểm tra khảo sát trình độ. Đề thi rất khó, Mạc Doãn làm bài khá vất vả, nhưng cậu không hề hoảng, vì cậu tin vào chính mình.

Buổi tối trong nhà ăn, các thầy cô phụ trách buổi tập huấn dẫn mọi người đi ăn tối. Mặc dù không hiểu tại sao một đội tập huấn lại cần phải biểu diễn văn nghệ, nhưng may mắn là việc này hoàn toàn tự nguyện, nếu không chắc chắn Mạc Doãn sẽ quay đầu bỏ đi mất.

Đến người thứ hai lên sân khấu biểu diễn gõ nhanh thanh tre, Mạc Doãn thật sự không chịu nổi nữa, lặng lẽ nhích mông, từ mép ghế từ từ dịch ra ngoài. May mà cậu đã lường trước điều này, ngay khi thầy giáo nói "Các em ở lại một lát", cậu đã chọn chỗ ngồi gần cửa bên nhất. Lý Tu cũng nhờ vậy mà được lợi, ngồi ngay cạnh cậu. Khi Mạc Doãn từng chút một nhích ra ngoài, cánh tay của Lý Tu cứ chạm nhẹ vào cậu.

Hai người di chuyển chậm như ốc sên nhưng cuối cùng cũng "cán đích", lẻn ra ngoài qua cửa hông, hầu như không ai chú ý. Chung Gia Minh quay đầu lại, thấy bọn họ, nhìn thêm một lúc rồi mới từ từ quay lại xem tiếp tiết mục biểu diễn thứ hai.

Mạc Doãn và Lý Tu bước ra khỏi nhà ăn.

Trời vẫn mưa, Lý Tu có mang theo ô, còn trong vali của Mạc Doãn thì không có. Hai người che chung một chiếc ô, cùng nhau đi về ký túc xá của buổi tập huấn. Nơi này cách ký túc xá chính của trường một đoạn khá xa, hầu như chẳng có ai qua lại. Mạc Doãn đút tay vào túi áo, đi sát bên Lý Tu một đoạn đường, đột nhiên Lý Tu giơ tay ôm lấy vai cậu, kéo cả hai gần nhau hơn. Mạc Doãn ngẩng lên nhìn Lý Tu, đường nét quai hàm sắc sảo của y trông thật mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác an toàn vô cùng.

Về đến ký túc, Mạc Doãn vẫn đút tay trong túi áo, vai áo cậu hơi ướt vì mưa. Lý Tu đang giũ nước mưa trên ô, Mạc Doãn nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên má Lý Tu.

Tiếng nước mưa rơi lộp độp trên ô bỗng im bặt. Lý Tu quay sang nhìn cậu, gương mặt Mạc Doãn vẫn bình thản như mọi khi. Tóc cậu dài ra từ lúc nào, lòa xòa chẳng theo trật tự nào cả, vài sợi che mất đôi mắt, vài sợi rủ xuống mi tâm, giống như âm thanh của mưa ngoài kia – không hề theo quy luật.

Lý Tu cúi xuống hôn Mạc Doãn, cánh tay y như lúc nãy, vẫn ôm chặt vai cậu. Chiếc áo trên vai ướt lạnh, nhưng hơi ấm từ làn da vẫn xuyên qua lớp vải, truyền đến cánh tay Lý Tu. y hôn nhẹ lên môi trên, rồi môi dưới của Mạc Doãn, đầu lưỡi khẽ chạm vào đầy thăm dò. Mạc Doãn vuốt dọc lưng y, bàn tay miết nhẹ lên từng đốt xương.

Nhưng ký túc xá không chỉ thuộc về hai người họ, bất cứ lúc nào Chung Gia Minh và Mã Hi Văn cũng có thể quay lại, vì vậy, họ nhanh chóng dừng nụ hôn.

Lý Tu ôm Mạc Doãn, Mạc Doãn cũng ôm lại y. Cậu khẽ hít lấy mùi hương quen thuộc trên người Lý Tu và nhận ra rằng, khi những giọt mưa rơi trên cơ thể con người, nó không hề bốc mùi khó chịu.

Buổi tối đầu tiên không có tiết tự học, mọi người đều tự ôn bài trong ký túc. Mã Hi Văn và Chung Gia Minh, dù sao cũng khác với bạn cùng phòng trước đây của Mạc Doãn, khi học hành cũng rất im lặng, ký túc xá không hề xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào.

Cuộc sống tập huấn đơn giản và tẻ nhạt, nhưng với Mạc Doãn, đây là nhịp sống cậu thích nghi nhất – chỉ cần mọi thứ yên bình, cậu sẽ cảm thấy dễ chịu. Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy khác lạ là thời gian ở một mình với Lý Tu gần như không còn. Từ sáng đến tối, tất cả đều là sinh hoạt tập thể, dù là học hay nghỉ ngơi, lúc nào cũng có vài người xung quanh. Mã Hi Văn là người rất năng nổ, lúc nào cũng kéo Chung Gia Minh theo: "Nhanh lên nhanh lên, phải noi gương học bá, đừng ăn nữa, về học thôi!"

Chuyện này vốn dĩ chẳng có gì, cũng chẳng nhất thiết phải nhất định ở một mình với Lý Tu. Nhưng lạ thật, Mạc Doãn cứ cảm thấy có gì đó không thoải mái.

Giống như khi ngồi cạnh Chung Gia Minh hay Lý Tu, chỗ ngồi vẫn là chỗ đó, phong cảnh vẫn là phong cảnh ấy, nhưng cứ thấy có gì đó sai sai.

Buổi sáng, khi lướt qua nhau trong nhà tắm, Mạc Doãn ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ người Lý Tu. Đứng trước gương, cậu nhìn thấy khuôn mặt luôn luôn bình lặng, chẳng chút biểu cảm của chính mình.

Cậu nghĩ: Lẽ nào mình cũng bắt đầu thích cậu ấy rồi sao?

Trong lòng cậu lúc này lại bình tĩnh một cách lạ thường, như thể điều này vốn đã được dự đoán từ trước.

Thích sao...

Cậu thật sự có thể thích một người ư?

Nghĩ vậy, Mạc Doãn bỗng cảm thấy hơi ngạc nhiên, như thể bản thân vốn là kiểu người sẽ chẳng bao giờ biết yêu thích bất cứ ai vậy.

Mạc Doãn bình tĩnh suy nghĩ thêm một chút, xác định rằng cậu thật sự có chút thích Lý Tu rồi. Lý Tu là một người rất kỳ lạ, mà cậu cũng khá kỳ lạ. Một người kỳ lạ thích một người kỳ lạ khác, nghe ra thì cũng là chuyện bình thường thôi.

Nhưng đồng thời, chẳng hiểu sao, Mạc Doãn lại chẳng hề nuôi chút hy vọng nào cả.

Không phải cậu nghĩ rằng Lý Tu sẽ không thích cậu, mà là cậu cảm thấy việc hai người kỳ lạ cùng thích nhau chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Cảm giác đó rõ ràng và chắc chắn đến mức như một chân lý khắc sâu vào đâu đó, chẳng cho người ta chút không gian để suy ngẫm thêm, đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm một cách lạ lùng.

Sáng hôm ấy, sau khi nhận ra mình có lẽ đã bắt đầu thích Lý Tu, Mạc Doãn cúi đầu rửa mặt, nhanh chóng ném cái ý nghĩ "có lẽ mình thích Lý Tu" ra khỏi đầu.

Hai mươi tám ngày huấn luyện đặc biệt trôi qua nhanh như chỉ vỏn vẹn hai mươi tám giây, lặp đi lặp lại một cách đơn điệu, bị che phủ hoàn toàn bởi một mục tiêu đơn giản. Suốt khoảng thời gian đó, chỉ có một sự kiện nhỏ xen ngang.

Cha của Lý Tu xuất hiện tại buổi huấn luyện khép kín này. Lúc đó đang là giờ thực hành thí nghiệm, Lý Tu được gọi ra ngoài.

Cha y mặc một bộ vest tối màu đắt tiền, từ cà vạt đến đôi giày da đều toát lên vẻ thanh lịch và xa hoa. Bên cạnh ông là một người đàn ông khác, có lẽ là thư ký, tay xách cặp tài liệu, trông rất cung kính và nghiêm túc.

Hai cha con đứng ở cửa nói chuyện. Mặc dù giọng họ không lớn, cả lớp chẳng ai nghe được họ đang nói gì, nhưng vẻ nghiêm khắc toát ra từ khí chất uy nghiêm của cha Lý Tu, cộng thêm biểu cảm rõ ràng là đang phê bình ai đó, khiến mọi người đều nhận ra rằng đây có lẽ không phải một cuộc trò chuyện vui vẻ gì.

Sau đó, cha Lý Tu rời đi, cậu đứng ngoài cửa thêm hai phút rồi mới quay lại lớp học.

Mạc Doãn ở ngay bàn thí nghiệm kế bên, lén liếc sang nhìn góc mặt nghiêng của Lý Tu, cảm nhận được tâm trạng y không tốt, chắc cũng giống tâm trạng của cậu khi trời mưa hôm nọ vậy.

Hôm ấy, Lý Tu xin nghỉ tiết học cuối cùng buổi tối. Mạc Doãn không xin nghỉ cùng y, đợi đến khi tiết học kết thúc, cậu thu dọn sách vở rồi bước ra ngoài. Mã Hi Văn và Chung Gia Minh đã trở nên rất thân thiết, khoác vai nhau cười nói: "Chạy nhanh lên, coi ai về trước, phải 'cày' chết tụi nó thôi!"

Mạc Doãn chẳng bao giờ tham gia mấy trò thi xem ai về ký túc nhanh hơn như vậy. Cậu siết chặt quai balo, đi xuống cầu thang được vài bước thì đột nhiên bắt đầu chạy. Bước chân của cậu nhanh đến mức bỏ xa Mã Hi Văn và Chung Gia Minh, về đến ký túc xá sớm hơn họ vài phút.

Cậu đẩy cửa phòng ra, thấy Lý Tu đang nằm trên giường. Nghe tiếng thở gấp gáp, Lý Tu ló đầu ra nhìn, phát hiện là Mạc Doãn thì khựng lại vài giây rồi lập tức nhảy xuống giường.

Hai người ôm nhau, hôn nhau—nhanh chóng và gấp gáp. Bên ngoài vang lên tiếng cười nói và tiếng bước chân đang tiến đến gần. Lý Tu vội vàng nói: "Mạc Doãn, tôi thích cậu."

Nhưng vì Lý Tu nhảy xuống giường muộn vài giây, tiếng mở cửa đã vang lên, Mạc Doãn không kịp đáp lại câu "Tôi cũng hơi thích cậu rồi" mà chỉ kịp đẩy mạnh Lý Tu ra. Mã Hi Văn và Chung Gia Minh bước vào phòng ngay sau đó. Mạc Doãn cũng dần bình tĩnh lại, nghĩ rằng có lẽ không nói ra thì tốt hơn, thế nên cậu đã không nói gì cả.

p/S: Happy Valentine's Day!!!! Ngày tình nhân đăng chương này quá hợp lý ! Heheee 

14/O2/2O25