Nghề Đóng Vai Phản Diện

Chương 137



Trong nửa đầu năm cuối cấp, Mạc Doãn liên tục trải nghiệm những điều mới mẻ, sống trong môi trường mới, đấu tranh với người khác, ra khỏi thị trấn, đi tàu cao tốc, luyện tập và bay đến các thành phố khác để thi đấu...

Cuộc thi toàn quốc diễn ra suôn sẻ. Sau khi kết thúc cuộc thi, giáo viên yêu cầu họ thư giãn và vui chơi trong thành phố vì dù sao họ cũng có chuyến bay vào buổi tối.

Mọi người đều vô cùng phấn khích, niềm vui khi trò chơi kết thúc khiến nhóm thanh thiếu niên ôm nhau reo hò, thầy giáo cũng được ôm và nâng lên. Mạc Doãn vẫn không tham gia vào nghi lễ ăn mừng mù quáng này trước khi có kết quả, mà trốn sang một bên như thường lệ. Lúc này, eo của cậu bị chọc nhẹ.

Mạc Doãn quay đầu lại, thấy Lý Tu mỉm cười với mình: "Ra ngoài chơi không?"

Mạc Doãn suy nghĩ một lúc rồi từ chối.

Cậu không mang theo tiền thừa và cũng không muốn tiêu tiền của Lý Tu.

Lý Tu nói: "Vậy chúng ta vào khách sạn nghỉ ngơi đi."

Họ đến khách sạn vào ngày hôm kia và ở cùng một phòng, nhưng tất cả đều đang chuẩn bị cho kỳ thi. Không ai làm phiền nhau, thậm chí hiếm khi nhìn nhau.

Mạc Doãn kéo dây đeo cặp sách, "ừm" một tiếng.

Lúc này vẫn chưa đến giờ trả phòng, phòng vẫn chưa được dọn dẹp, sáng nay bọn họ vội vã rời đi, hành lý vẫn còn mở, Mạc Doãn ngồi xổm xuống thu dọn, lúc đang gấp quần đi học, Lý Tu từ phía sau ôm chặt lấy cậu.

Cảm giác như đã lâu rồi họ không gần gũi như vậy. Mạc Doãn không hiểu sao lại có chút lo lắng, có lẽ là vì cậu biết mình cũng thích Lý Tu. Hành động thân mật này đột nhiên có thêm ý nghĩa, không chỉ là sự gần gũi đơn thuần giữa hai kẻ lập dị.

Lý Tu hôn lên khóe mắt cậu.

Mạc Doãn vẫn ngồi xổm, tay cầm quần đi học.

Khi Lý Tu hôn lên má cậu từ khóe mắt, Mạc Doãn quay lại rồi đẩy y ra.

Lý Tu hơi mở rộng cánh tay, nhìn chằm chằm Mạc Doãn. Mạc Doãn cúi đầu, y không nhìn thấy mắt Mạc Doãn thế là cúi đầu tìm mắt cậu. Mạc Doãn lại đẩy y một cái, trực tiếp đứng dậy.

Hai người đứng đối diện nhau, hai tay Lý Tu giữ chặt mặt Mạc Doãn, lại tìm kiếm ánh mắt Mạc Doãn, lần này đã tìm được. Ánh mắt Mạc Doãn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại có chút né tránh.

Cùng lúc đó, Lý Tu cũng nhìn thấy chính mình trong mắt Mạc Doãn, giống như thật sự muốn làm một chuyện gì đó, bất kể chuyện đó có nên làm hay không.

Trong sự trống rỗng của hư vô, y thực sự đã nắm bắt được một điểm.

Ánh mắt của Lý Tu trở nên rất dịu dàng, Mạc Doãn cũng cảm nhận được điều đó, cho nên khi Lý Tu nhắm mắt lại để hôn cậu, cậu cũng không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Hai chàng trai trẻ nhanh chóng ôm chặt lấy nhau.

Nhiệt độ và sức mạnh của hai bên va chạm mạnh mẽ.

Lý Tu ôm lấy mặt Mạc Doãn, liên tục hôn môi Mạc Doãn, lực đạo của y không mạnh lắm, nhưng mỗi lần hôn, Mạc Doãn đều lùi lại một chút, cho đến khi lùi vào tường.

Ánh mắt hai người chạm nhau, hơi thở đan xen, khoảng cách rất gần, môi Lý Tu hơi hé mở, lòng bàn tay đang giữ mặt Mạc Doãn trượt xuống một chút, ngón tay cái chạm vào môi Mạc Doãn. Môi Mạc Doãn rất mỏng, mềm mại, khô khốc. Y nói: "Sao miệng cậu lúc nào cũng khô thế?"

"Không biết ......"

Đôi môi hơi nứt nẻ chậm rãi khép lại, Lý Tu cúi đầu hôn lên đầu lưỡi của Mạc Doãn.

Hai người hôn nhau càng lúc càng nồng nhiệt, Mạc Doãn đặt tay lên vai Lý Tu, có lẽ Lý Tu cho rằng cậu sẽ lại đẩy y, nên dùng hai tay nắm chặt cổ tay Mạc Doãn, nâng cả hai tay Mạc Doãn lên cao, ấn vào tường.

Hơi thở nóng bỏng phả vào nhau, môi của Mạc Doãn đã ướt đẫm, ngay cả đôi mắt lãnh đạm của cậu cũng trở nên ướt át và lấp lánh.

Lý Tu lại hôn cậu, lòng bàn tay đang nắm chặt cổ tay Mạc Doãn chậm rãi di chuyển lên trên, dọc theo xương nhỏ, xuyên vào ngón tay dài rõ ràng. Y chậm rãi hôn nàng, ngón tay chậm rãi đan xen với ngón tay Mạc Doãn, cho đến khi mười ngón tay của bọn họ đan chặt vào nhau, không thể tách rời.

Khi Lý Tu hôn lên cổ mình, Mạc Doãn đã có dự cảm về chuyện sắp xảy ra, nhưng cậu vẫn để mọi chuyện tiếp tục phát triển, dường như cậu cũng muốn mọi chuyện diễn ra như vậy...

Nếu làm gì đó trên giường, người dọn phòng có thể phát hiện ra. Mạc Doãn lại đẩy Lý Tu, nhỏ giọng nói: "Vào phòng tắm."

Lý Tu không biết nhiều lắm, Mạc Doãn cũng vậy.

Trước đó, hai người đã làm những gì họ vẫn làm trong bóng tối của ký túc xá.

Mặc dù là ban ngày, ánh sáng trong phòng tắm khá mờ nhạt, Lý Tu vẫn bật đèn, hai người đối mặt nhau. Mạc Doãn dựa vào tường, đỡ lấy vai Lý Tu, Lý Tu vòng tay qua eo anh, hai người cúi đầu nhìn nhau, hơi thở càng lúc càng nhanh, hôn nhau thật sâu.

Sau hai ba phút im lặng, hai người không nói gì nữa, chỉ ngượng ngùng ôm nhau, sau đó hôn nhau tùy ý không theo quy tắc nào. Sau một hồi im lặng bối rối, ánh mắt hai người chạm nhau, Lý Tu nói: "Nằm xuống đi."

Giống như đang làm một thí nghiệm, hai người hợp tác với nhau và thử nghiệm một cách vụng về.

Mạc Doãn nằm dựa trên bồn rửa mặt, thân hình gầy gò được bao phủ bởi chiếc áo đồng phục học sinh rộng thùng thình, vẻ ngây ngô của thiếu niên không có chút quyến rũ nào.

Lý Tu hôn lên gáy cậu, Mạc Doãn run rẩy, vạt áo cũng run rẩy theo.

Lý Tu hỏi cậu có cảm thấy khó chịu không.

Mạc Doãn nói không sao.

Lý Tu ôm chặt lấy cậu, hôn lên tai và thái dương cậu.

Mạc Doãn cảm thấy rất nóng, mồ hôi chảy rất nhiều. Cậucắn môi, trên môi xuất hiện vài giọt máu, đầu óc quay cuồng, cảm giác như đang đi trong sương mù ẩm ướt, ngột ngạt, hô hấp cũng khó khăn.

Lý Tu thở gấp, hai tay ôm chặt lấy cậu, từ từ quấn toàn bộ cơ thể y quanh người cậu.

Mạc Doãn ngước nhìn gương.

Phía trước gương có một đám sương mù, đó là dấu vết không đều do luồng khí nóng từ miệng cậu tạo ra.

Ngẩng đầu nhìn, thấy mái tóc đen của Lý Tu rung động, mồ hôi từ ngọn tóc nhỏ giọt. Mạc Doãn nhắm mắt lại, duỗi tay về phía hướng Lý Tu.

Lý Tu lập tức nắm chặt tay cậu, mười ngón tay đan chặt vào nhau đến mức đau đớn.

Khi Mạc Doãn từ phòng tắm đi ra, cậu đã rửa mặt, tóc ướt và hơi rối. Lý Tu vén hết tóc lên, để lộ cả trán, cười với cậu, nói: "Để lộ trán trông trẻ con hơn này."

Mạc Doãn gạt tay y ra, vẻ mặt có chút không vui.

Lý Tu ôm chặt lấy cậu, nói một câu Mạc Doãn không ngờ tới, y nói, chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ chia lìa.

Mãi mãi? Mạc Doãn không thể tưởng tượng được một người thông minh, lý trí và giỏi vật lý như Lý Tu lại có thể nói ra một lời như vậy mà không có ý nghĩa rõ ràng.

Mạc Doãn phản bác, nói điều đó là không thể.

Lý Tu mỉm cười.

Mạc Doãn nghĩ mình vẫn rất thích Lý Tu nên giải thích cặn kẽ: "Chúng ta không nhất thiết phải học cùng một trường đại học."

"Cậu muốn học trường đại học nào?" Lý Tu hỏi.

Mạc Doãn nhắc đến một trường đại học rất tốt ở xa thành phố.

Lý Tu nói: "Hẳn là được."

Mạc Doãn đẩy Lý Tu ra, nói với Lý Tu rằng cậu sẽ vượt qua Lý Tu trong kỳ thi giữa kỳ, thành tích của cậu trong cuộc thi này cũng sẽ tốt hơn Lý Tu, cho nên cậu bảo Lý Tu không nên quá tự tin.

Lý Tu gật đầu nói rằng mình không quá tự tin, nhưng y tin thành tích của Mạc Doãn sẽ vượt qua y.

"Nếu cậu đánh bại tôi," Lý Tu nói, "tôi sẽ quan tâm."

Mạc Doãn sửng sốt hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì cậu rất lợi hại." Lý Tu nói.

Mạc Doãn nghĩ bụng thì đúng vậy còn gì.

Lý Tu nói thêm: "Ngoại trừ cậu, tôi không nghĩ ra được ai có thể vượt qua tôi."

Một mặt, Mạc Doãn khinh thường sự tự tin của Lý Tu, nhưng mặt khác, trong lòng cậu cũng đồng ý với lời Lý Tu nói. Đánh bại một người tầm thường không có gì đáng tự hào, đánh bại Lý Tu sẽ cảm thấy rất thoải mái. Mạc Doãn nhìn khuôn mặt hơi đỏ của Lý Tu, đoán rằng cảm giác này có lẽ cũng giống như thích y vậy.

Hai người vừa nói chuyện vừa thu dọn hành lý. Thời gian trôi qua rất nhanh. Nhóm người thông báo mọi người tập hợp lại. Mạc Doãn kéo vali đi ra ngoài. Bước chân của cậu chậm một cách kỳ lạ. Lý Tu muốn giúp cậu thu dọn hành lý nhưng bị Mạc Doãn từ chối.

"Tay tôi đâu có gãy." Mạc Doãn lạnh nhạt đáp, mặt không cảm xúc, như thể đã cắt đứt mọi liên quan với Lý Tu.

Lý Tu kéo tay cậu lại, khẽ đặt một nụ hôn lên mặt. Trên gương mặt y thấp thoáng một nụ cười dịu dàng. Mạc Doãn nhìn y, chợt nhận ra mình không còn ghét nụ cười ấy nữa.

Khi máy bay hạ cánh thì trời đã khuya.

Lúc ra khỏi cửa hải quan, Mạc Doãn nhìn thấy cha mẹ của Lý Tu đến đón. Cậu đẩy vali, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với y. Lý Tu cũng không đuổi theo.

"Ba, mẹ." Lý Tu chào, hơi nghiêng người, khóe mắt vẫn để ý Mạc Doãn đang đi bên thầy giáo dẫn đoàn.

Sắc mặt cha Lý vẫn chẳng mấy vui vẻ, nhưng cũng không còn giận dữ như hồi đợt huấn luyện, chỉ nhạt giọng đáp: "Ừ. Thi xong rồi, con vui chưa? Hài lòng rồi chứ?"

Lý Tu mỉm cười: "Kết quả còn chưa có mà."

"Còn dám lấp liếm à—"

"Thôi nào, thôi nào," mẹ Lý cắt ngang lời chồng, một tay khoác lấy ông, một tay ôm vai con trai, mỉm cười dịu dàng, "Lâu lắm rồi cả nhà mới sum họp, ai cũng không được nói lời khó nghe nữa. Về thôi, mẹ hầm canh sẵn rồi, về bồi bổ nhé."

Hai cha con biết điều mà im lặng, cùng bước xuống bậc thang. Không khí gia đình dần trở lại ấm áp như trước.

Lý Tu khẽ quay đầu nhìn lại, thấy Mạc Doãn cúi đầu đẩy vali đi phía trước, lòng y bỗng dấy lên một mong muốn kỳ lạ: rất muốn được đi cùng cậu.

Trên đường về, cha Lý lại bắt đầu dạy dỗ con trai về chuyện tự ý quyết định, ngoài mặt nghe lời mà trong lòng thì chống đối, bảo rằng đừng tưởng ông không biết y đang có ý đồ gì.

"Dù có thật sự được xét tuyển thẳng, ba cũng không cho phép. Các con còn nhỏ, chẳng hiểu gì cả. Đại học Thịnh là cái nôi của cả..." Dù đang ở trong xe nhà mình, ông vẫn vô cùng cẩn trọng khi nhắc đến. "Đừng bướng bỉnh nữa, sau này hối hận thì đã muộn."

"Con biết rồi." Lý Tu nhẹ nhàng đáp.

"Biết cái gì mà biết, con cứ—"

"Thôi nào, nó bảo biết rồi mà," mẹ Lý lại cắt ngang, cố tình nghiêm mặt, "Ai nói thêm câu nào làm tôi không vui thì tối nay đừng hòng được uống canh."

Cha Lý bật cười, gật đầu: "Được được, bà là lớn nhất nhà này, tôi không nói nữa." Ông liếc con trai: "Con không giống cái thằng nhóc nhà họ Chung. Gia đình mình đủ vững chắc để con làm nên chuyện lớn, hiểu không?"

"Con hiểu."

Màn vừa đấm vừa xoa kết thúc, Lý Tu uống canh xong, về phòng thì thấy trên bàn học có thêm một hộp quà. Dưới dải lụa thắt nơ là một tấm thiệp, nét chữ quen thuộc của ba mẹ, cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, từng lời nhắn nhủ chất chứa tình cảm sâu đậm.

Bên trong là món quà lưu niệm họ mang về từ nước ngoài.

Y đặt món quà vào tủ kính trong phòng, ngồi trên giường một lúc, cuối cùng không nhịn được mà nhắn tin cho Mạc Doãn.

—[Tôi về rồi, cậu thì sao?]

Mạc Doãn không trả lời ngay. Lý Tu ngồi chờ.

Vì Mạc Doãn là một người rất kỳ lạ. Cậu không giống những người đang yêu khác, không nói những lời ngọt ngào, không vội vàng trả lời tin nhắn, cũng chẳng hay cười với người ta. Nhưng Lý Tu lại thích chính sự kỳ lạ đó, nên y sẵn lòng chờ. Dù không nhận được hồi đáp, điều đó cũng chẳng có nghĩa là Mạc Doãn không thích y, chỉ là cậu không muốn trả lời tin nhắn đó thôi.

May mắn thay, có lẽ tin nhắn này của y không khiến Mạc Doãn ghét bỏ. Chỉ khoảng mười phút sau, cậu trả lời.

—[Chưa.]

—[Còn thấy chỗ nào khó chịu không?]

Có lẽ câu hỏi này khiến Mạc Doãn hơi bực, nên cậu không trả lời.

Lý Tu đợi thêm mười phút, lại gửi tiếp.

—[Tôi muốn gọi cho cậu.]

Mạc Doãn vẫn không trả lời.

Thế là Lý Tu, chẳng cần sự đồng ý của đối phương, to gan gọi điện cho cậu. Chỉ nửa phút sau, Mạc Doãn đã bắt máy.

"Vẫn còn trên xe à?"

"Cậu nghĩ sao?"

Lý Tu bật cười, bỗng chẳng biết nói gì, liền im lặng. Bên kia đầu dây, Mạc Doãn cũng im lặng.

Không biết bao lâu trôi qua, Lý Tu đột nhiên hỏi: "Muốn nghe nhạc không?"

Tiếng nhạc từ dàn loa trong phòng vang lên. Mạc Doãn đeo tai nghe, giai điệu và lời hát xa lạ, chỉ có nhịp thở của Lý Tu là quen thuộc.

Mạc Doãn cứ thế nằm xuống giường trong ký túc xá, vẫn không ngắt máy. Lý Tu cũng không cúp, cả hai lặng lẽ chia sẻ nhịp thở cùng nhau trong nền nhạc du dương.

Lý Tu khẽ nói: "Cậu buồn ngủ chưa?"

Mạc Doãn đáp: "Hơi hơi."

"Vậy ngủ đi."

Không biết bao lâu sau, Lý Tu cũng không rõ Mạc Doãn đã ngủ chưa. Chợt nhận ra mình đã lâu không cần uống thuốc ngủ, y khẽ cười, rồi cũng nhắm mắt.

Sáng hôm sau, khi thức dậy và với tay tìm điện thoại, Lý Tu phát hiện một chuyện kỳ lạ: Chiếc điện thoại đầu giường đã biến mất. Y ngồi dậy, nhìn đồng hồ treo tường — 8 giờ 5 phút, y trễ giờ rồi.

Không quá vội vàng, nhưng vì muốn gặp Mạc Doãn thật nhanh, y nhảy xuống giường, xỏ tạm đôi dép lê, chạy ra cửa phòng. Vừa vặn tay vặn nắm cửa, lại phát hiện thêm một chuyện lạ khác — cửa phòng bị khóa, không mở được.

14/O2/2O25