Khi đi ngang qua cửa sau lớp Thí nghiệm (1), Mạc Doãn theo thói quen liếc mắt vào trong. Cậu đến khá sớm, trong lớp đã có không ít học sinh, hầu hết các chỗ ngồi đều đã có người. Cậu không thấy Lý Tu đâu cả. Mạc Doãn tiếp tục bước lên phía trước, nhưng không nhịn được lại quay đầu nhìn lần nữa, hàng ghế sát tường cũng chẳng thấy bóng dáng y.
Giờ nghỉ sau buổi đọc sáng, Mạc Doãn ra hành lang lấy nước, vẫn không thấy Lý Tu. Cậu vặn nắp chai nước, quay về lớp, trong lòng thầm nghĩ: Lý Tu giờ chảnh ghê ha, dám nghỉ luôn cả buổi đọc sáng cơ đấy.
Ngồi lại chỗ mình, Mạc Doãn ngẫm nghĩ: Lý Tu không phải kiểu người như vậy. Cậu đoán chắc y bị ốm, hoặc gia đình có việc gì đó. Nhưng rồi lại nhớ ra nhà Lý Tu đâu có "quả bom hẹn giờ" như Mạc Học Dân. Tối qua cậu còn thấy y ở cùng đôi vợ chồng trung niên lịch lãm ấy, như một gia đình kiểu mẫu hoàn hảo nhất thế gian.
Mạc Doãn không hề ghen tị, nhưng cũng chẳng như trước đây, thầm rủa trong lòng: Lý Tu, chết tiệt đi cho rồi.
Cậu chỉ mong Lý Tu sớm quay lại trường, nếu không, cậu sợ kỳ thi giữa kỳ này mình thắng chẳng vẻ vang chút nào.
Cả ngày hôm ấy, Mạc Doãn chỉ nghĩ đến Lý Tu vào buổi sáng. Suốt các tiết học, cậu không để tâm đến y nữa. Nhưng đến tối khi nằm trên giường, cậu lại thoáng nhớ đến Lý Tu, dù chỉ trong chốc lát rồi nhanh chóng gạt đi.
Đến ngày thứ hai, thứ ba, Lý Tu vẫn chưa đến trường, Mạc Doãn bắt đầu thật sự thấy nhớ y.
Này, rốt cuộc cậu bị bệnh gì vậy chứ? Mạc Doãn nằm trên giường, không chỉ nhớ đến Lý Tu, mà vì không ngủ được, cậu còn nhớ đến mấy viên thuốc của y. Nhưng đúng là một nghịch lý: nếu Lý Tu ở đây, cậu đã chẳng mất ngủ rồi. Chính vì y không ở đây nên cậu thấy bứt rứt, trằn trọc mãi.
Ngày thứ tư Lý Tu vắng mặt, trường tổ chức thi giữa kỳ. Mạc Doãn rất nghiêm túc làm bài, nhưng vì Lý Tu không tham gia, nên dù làm bài tốt, cậu vẫn chẳng vui vẻ gì mấy.
Thi xong được nghỉ một ngày. Khi thu dọn sách vở trong lớp để về ký túc xá, Mạc Doãn cứ nhìn điện thoại mấy lần liền. Mấy ngày nay, Lý Tu không nhắn tin, cũng chẳng gọi cho cậu. Mạc Doãn cũng không liên lạc với y. Cậu đã rất lâu rồi không chủ động liên lạc với ai, người gần nhất là Chu Nhận, mà khi đó cậu chỉ để lừa tiền hắn ta thôi.
Mạc Doãn chần chừ nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không nhắn cho Lý Tu. Cậu cứ cảm thấy, nếu chủ động liên lạc với y, thì chẳng khác nào mình đã thua rồi.
*
Điện thoại đặt trên bàn, Lý Thanh lạnh nhạt nói: "Con bảo hai đứa đang yêu nhau, nhưng bốn ngày con không đến trường, nó chẳng nhắn cho con lấy một tin, cũng không gọi một cuộc nào. Lý Tu, con nghĩ ba có thể tin nổi không?"
Lý Tu bình thản đáp: "Cậu ấy vốn là người như vậy."
Lý Thanh nhướng mày: "Con hiểu rõ tính cách người khác như thế, vậy con có hiểu bản thân mình không? Hiểu rõ đến mức nào?"
Cuộc trò chuyện giữa hai cha con lúc này rất ôn hòa, bởi vài ngày trước, họ đã trải qua vô số lần "trao đổi" đầy căng thẳng và dữ dội.
Sáng hôm đó, khi phát hiện điện thoại biến mất và cửa phòng bị khóa trái, Lý Tu lập tức hiểu rằng chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra. Thứ duy nhất khiến bố mẹ cậu phải dùng đến biện pháp cực đoan như vậy, không nghi ngờ gì nữa, chính là chuyện giữa cậu và Mạc Doãn đã bị phát hiện.
Lý Tu không hề hoảng loạn hay lo lắng, cậu quay lại giường, bật nhạc lên và yên lặng chờ đợi "phiên tòa xét xử". Trong lúc chờ đợi, cậu chỉ nghĩ đến Mạc Doãn, thầm đoán xem khi không thấy cậu ở trường, liệu Mạc Doãn có nhớ đến mình không.
Cánh cửa bật mở vào lúc giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi khắp căn phòng. Nghe tiếng mở cửa, Lý Tu quay đầu lại, thấy Lý Thanh sải bước đi tới. Ánh mắt hai cha con chạm nhau, không một lời nói, Lý Thanh giơ tay tát cậu một cái vang dội khắp phòng ngủ.
"Lý Tu, con làm ba quá thất vọng." Giọng ông bình tĩnh nhưng chứa đầy sự phẫn nộ được kìm nén.
Gương mặt Lý Tu bị đánh lệch sang một bên, má bỏng rát, nơi khóe miệng thoáng vị tanh của máu. Y quay đầu nhìn thẳng vào Lý Thanh, trong mắt không hề có chút oán giận hay xấu hổ, chỉ nhẹ nhàng nói: "Vậy là ba mẹ biết rồi."
"Tốt lắm, rất tốt," Lý Thanh gật đầu, sắc mặt lạnh băng, bàn tay vừa tát con trai vẫn còn âm ỉ đau, "Con có biết mình suýt tự hủy hoại cả tương lai hay không?!"
Lý Tu chậm rãi đứng lên. Dáng người y cao hơn cha mình, dù trên mặt có vết thương, nhưng trông y vẫn không giống một đứa trẻ bồng bột, ánh mắt điềm đạm, thư sinh: "Con chỉ đang yêu thôi, thế cũng coi là hủy hoại bản thân ạ?"
"Yêu?" Lý Thanh tức đến mức bật cười, "Yêu phải không? Đi ra đây cho ba!"
Trong phòng khách, những chiếc gối lẽ ra phải ở trên sofa giờ đây ngổn ngang dưới sàn. Dù giận dữ đến mấy, ba mẹ cậu vẫn giữ được lý trí, lựa chọn thứ để ném cũng hết sức "có chừng mực". Lý Tu đã luôn được dạy dỗ theo hướng này: phải kiểm soát cảm xúc của bản thân mọi lúc mọi nơi. Nhưng y đã không ít lần muốn nói với họ rằng: Ba mẹ không cần phải dạy con điều đó, bởi con vốn dĩ là một kẻ kỳ quái, chẳng có cảm xúc gì cả.
Lý Thanh ngồi xuống ghế chính giữa, đôi mắt đỏ ngầu, mỏi mệt. Đêm qua, khi nghe điện thoại reo giữa đêm, ông bật dậy bắt máy ngay. Thiệu Vân Tâm cũng tỉnh giấc, lo lắng kéo tay chồng để nghe ngóng, nhưng bà không nghe rõ và cũng không tiện hỏi. Đợi chồng cúp máy, bà mới hỏi: "Có chuyện gì à? Có việc gấp cần đi bây giờ sao?"
Lý Thanh lắc đầu chậm rãi: "Anh ra ngoài một lát, sẽ về ngay. Em cứ nghỉ đi."
"Đêm qua mẹ con lên cơn đau tim," Lý Thanh nói, giọng điệu bình thản là vì đang dồn hết sức để kiềm chế cơn giận, "Bây giờ bà đang nghỉ ngơi trong bệnh viện."
Lý Tu đứng bên cạnh sofa, trong lòng có chút áy náy, nhưng chỉ là một chút thôi. Y nghĩ mình nên thấy buồn, thấy hổ thẹn vì bất hiếu, nhưng thật khó để cảm nhận điều đó. Dù vậy, sự khó chịu nhỏ nhoi ấy cũng khiến y ngạc nhiên. Y đã có chút thay đổi, nhưng trong tình huống này, rõ ràng không phải là lúc thích hợp để bàn về sự tiến bộ của mình.
Lý Thanh dùng hết sự nhẫn nại và giáo dưỡng cả đời, nói: "Tự con mở to mắt ra mà xem đi, và trong lúc xem thì nghĩ thử xem, tối qua khi ba mẹ thấy được những thứ này, cảm giác của ba mẹ là gì."
Chiếc tivi đen ngòm được bật lên, hình ảnh hiện ra trên màn hình khiến vẻ mặt điềm tĩnh của Lý Tu thay đổi ngay lập tức.
Là Mạc Doãn.
Cậu đang ngồi xổm bên cạnh vali, lặng lẽ thu dọn hành lý.
Lý Tu giật mình quay ngoắt sang nhìn cha mình. Lý Thanh, người đã xem đoạn video này vô số lần, lúc này gương mặt lạnh lùng, chẳng hề dao động.
Camera có thể được lắp gần TV trong khách sạn. Ngay sau đó, chính Lý Tu đã lọt vào camera. Y ôm một người từ phía sau. Camera không thể chụp được phía trước, chỉ có thể chụp được cảnh Lý Tu hoàn toàn bao phủ Mạc Doãn.
Khuôn mặt y hơi nghiêng, có vẻ rất thân mật với Mạc Doãn, nhưng Mạc Doãn bị y ôm lại không hề nhúc nhích, động tác đầu tiên của y là đẩy Lý Tu ra.
Lý Tu không chịu khuất phục, vẫn cúi đầu nhìn Mạc Doãn, Mạc Doãn lại đẩy y ra, trực tiếp đứng dậy, vẻ mặt không vui.
Sau đó Lý Tu liền che kín hoàn toàn Mạc Doãn vì động tác cúi xuống hôn cậu.
Mạc Doãn tựa hồ đang ôm eo Lý Tu, hoặc có lẽ là muốn chống cự đẩy Lý Tu ra. Khi nụ hôn của Lý Tu càng lúc càng gần, cậu chỉ có thể lùi về phía tường. Trong ống kính, Lý Tu luôn chắn mất tầm nhìn của Mạc Doãn, biểu cảm của cả hai đều không thể nhìn thấy. Chỉ có Lý Tu là muốn làm động tác thân mật với Mạc Doãn, thậm chí còn nắm lấy bàn tay Mạc Doãn đang định đẩy vai mình ra, ép nó giơ lên cao.
Trong video, hai người có vóc dáng chênh lệch rõ rệt, có vẻ như Lý Tu đang đơn phương ép buộc và bắt nạt Mạc Doãn.
Mạc Doãn lại đẩy Lý Tu ra, camera cho thấy y cúi đầu nói gì đó, sau đó Lý Tu kéo Mạc Doãn vào phòng vệ sinh.
Đến thời điểm này, rõ ràng là video đã được chỉnh sửa và bỏ qua.
Mạc Doãn và Lý Tu đi ra khỏi phòng tắm, bước chân của cậu không được tự nhiên, rõ ràng là trong phòng tắm đã xảy ra chuyện gì đó. Lý Tu vuốt tóc cậu, lộ ra nụ cười vui vẻ, nhưng Mạc Doãn lại hất tay y ra, vẻ mặt u ám.
Lý Tu ôm chặt lấy cậu, nhưng lại bị đẩy ra. Hai người thu dọn hành lý như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, khi họ đang đẩy hành lý, Mạc Doãn đã từ chối Lý Tu bằng vẻ mặt rất lạnh lùng. Lý Tu vẫn nhìn chằm chằm vào Mạc Doãn, kéo Mạc Doãn lại và hôn lên mặt Mạc Doãn. Video bị đóng băng trên khuôn mặt có vẻ miễn cưỡng của Mạc Doãn.
Toàn bộ video chỉ dài khoảng bảy phút.
Lý Tu không ngắt lời vì y có linh cảm rằng có thể y sẽ không gặp lại Mạc Doãn trong một thời gian, vì vậy y đã xem kỹ từng khung hình trong video.
Biểu cảm lạnh lùng và kiêu ngạo trên khuôn mặt Mạc Doãn khiến y cảm thấy tim mình đập nhanh. Y nhớ rằng hơi thở của Mạc Doãn rất hỗn loạn và gấp gáp, mỗi lần biểu cảm đều đập vào yết hầu của y. Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Phòng khách rất yên tĩnh, Lý Tu hỏi: "Video này từ đâu ra?"
Như thể sắp nổ tung, Lý Thanh cầm lấy điều khiển từ xa ném về phía Lý Tu. Điều khiển từ xa đập vào trán y, máu chảy ròng ròng. Lý Thanh hung dữ nói: "Sao mày dám hỏi tao lấy ở đâu?" Ông đứng dậy, đi thẳng đến túm lấy cổ áo Lý Tu, quát lên bằng giọng lạnh lùng và tức giận: "Nếu người xử lý vụ này không phải là bạn của tao, mày nên thấy may mắn khi nó chưa được tải lên trang web đấy. Mày nghĩ sau này mày có thể đi đâu?!" Lý Thanh không chịu đựng được nữa, lại tát Lý Tu, "Mày có biết tao nợ người khác bao nhiêu vì một ân huệ không? Hả?!"
"Tao thật sự không ngờ mày lại to gan như vậy. Tao vẫn luôn nghĩ mày là một đứa trẻ hiểu chuyện. Mày không cần tao dạy mày về loại chuyện này. Mày hẳn phải biết nên làm gì và không nên làm gì. May mắn thay, trong phòng tắm không có giám sát. Nếu có giám sát trong phòng tắm, bất kể mày làm việc lớn như thế nào cũng sẽ vô dụng và cuộc sống của mày sẽ bị hủy hoại —— "
Lý Thanh túm lấy cổ áo Lý Tu, hung hăng đẩy về phía trước, căn bản không cách nào biểu đạt với Lý Tu sự tức giận của mình.
"Bị chụp lén không phải lỗi của chúng con." Lý Tu bình tĩnh nói.
"Câm miệng —— "
Lý Thanh nới lỏng cà vạt, trên trán toát ra mồ hôi, thở hổn hển nói: "Tao không muốn thảo luận chuyện này với mày nữa, tao chỉ muốn hỏi mày, giữa mày và đứa trẻ này rốt cuộc là có chuyện gì? Tốt nhất là mày nên nói thật!"
Lý Tu dùng mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, ngước mắt lên nói: "Chúng con đang yêu nhau."
Biểu cảm của Lý Thanh giống như vừa nghe được một câu chuyện cười rất buồn cười.
Hai cha con nhìn nhau nửa phút, Lý Thanh giơ tay lên không trung, nhặt điều khiển từ xa trên mặt đất lên thử ấn, điều khiển từ xa bị hỏng, ông đập vỡ nó, trực tiếp ấn nút bên cạnh TV, chỉ vào màn hình nói: "Nhìn này, để tao cho mày xem ——"
Video giám sát sau đây rõ ràng mang tính chính thức hơn, chỉ là cảnh giám sát hành lang khách sạn.
Mạc Doãn một mình mặc đồng phục học sinh, đầu cúi xuống, cặp sách ôm chặt trước ngực, quẹt thẻ phòng để vào phòng khách sạn.
Video lại bị bỏ qua.
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề và phù phiếm gõ cửa căn phòng mà Mạc Doãn vừa bước vào.
Cánh cửa phòng mở ra và người đàn ông chạy vào với nụ cười hiện rõ trên môi.
Khi video lại nhảy lên, Mạc Doãn đi ra khỏi phòng, tư thế cũng có chút không thoải mái, không tự nhiên, một tay cầm cặp sách, một tay ấn vào bụng dưới.
"Đến đây," Lý Thanh đỏ mắt nhìn Lý Tu, "Tao muốn mày nói thật ngay bây giờ. Giữa mày và đứa trẻ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là mày chủ động hay là nó chủ động? Có tiền bạc gì không? Tao muốn mày nói hết mọi chuyện cho tao biết. Mày không được nói dối dù chỉ một lời, nếu không mày sẽ tự hủy hoại bản thân mày thật đấy!"
Lý Tu nhận ra khuôn mặt của Chu Nhận từ video giám sát.
Bên ngoài ga tàu cao tốc, Chu Nhận cũng đối xử với Mạc Doãn theo kiểu phù phiếm kỳ lạ, nói rằng mình là họ hàng của Mạc Doãn, hơn nữa Mạc Doãn giúp hắn ta che giấu chuyện cũ. Sau đó y im lặng, không đá động gì đến chuyện đó, Mạc Doãn cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Sau đó, Lý Tu đột nhiên chú ý tới ngày tháng trên video giám sát.
Đó là ngày đầu tiên họ gặp nhau bên ngoài trường học.
Lý Tu nói: "Chúng con đang yêu nhau."
Lúc Lý Thanh định nghiến răng gầm lên thì lại nuốt ngược những lời đã định thốt ra khỏi cổ họng.
Lý Tu khóc.
Ông tát Lý Tu hai cái, khiến cho khóe miệng và trán của Lý Tu đều chảy ra máu, nhưng Lý Tu không hề có phản ứng gì, nhưng lúc này Lý Tu đột nhiên khóc òa lên.
"Chúng con yêu nhau," Lý Tu lặp lại lần thứ ba. Y rất bình tĩnh, dường như không biết mình đang khóc. "Con thích cậu ấy trước, cậu ấy cũng thích con. Chỉ vậy thôi."
14/O2/2O25