Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 34





An Linh rõ ràng không sợ Vương Dung Hân. Cô đã bắt đầu diễn kịch từ rất nhỏ, vì để đóng cảnh hành động mà thật ra đã học qua rất nhiều kỹ năng đánh đấm. Nói là tinh thông thì chắc chắn không tới, nhưng đối mặt với Vương Dung Hân thì vẫn không thành vấn đề.

Chỉ cần không giống như ngày hôm qua, đụng phải kẻ không có võ đức, mang vũ khí ra đánh lén là được.

Đương nhiên, đánh thì chắc chắn không thể đánh. An Linh chỉ chuẩn bị vật ngã Vương Dung Hân rồi khống chế cô ta là được.

Kết quả Vương Dung Hân còn chưa chạm được vào cô, An Linh đã bị một lực đạo từ phía sau kéo lùi lại mấy bước. Cô bất ngờ không kịp phòng bị, bị kéo vào một vòng tay ấm áp. Áo khoác của người ôm cô mở rộng ra, che chở cả người An Linh vào bên trong.

Nơi chóp mũi truyền đến mùi hương nước hoa nam tính có chút quen thuộc. An Linh cũng theo bản năng đưa tay ra ôm lấy eo của đối phương.

Cô ngẩn người vài giây, ngẩng đầu lên đối diện với người kia.

Tuy rằng đối phương cũng đeo khẩu trang, nhưng An Linh liếc mắt một cái liền nhận ra chủ nhân của đôi mắt này.

[Nghiêm Úc?]

[Thằng nhóc này tại sao lại xuất hiện ở đây!]

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

[Nhưng mà...]

Đôi tay vốn lạnh băng của An Linh, giờ phút này đặt trên eo của Nghiêm Úc lập tức cảm nhận được sự ấm áp, cô không nhịn được mà siết chặt tay.

[Anh bạn, anh thơm quá. Anh bạn, eo của anh thon thật đấy.]

Vương Dung Hân cũng không vì An Linh được bảo vệ mà dừng tay. Cô ta điên cuồng vung những cú đ.ấ.m loạn xạ vào lưng Nghiêm Úc. Nghiêm Úc khẽ hừ lên một tiếng.

An Linh ở trong lòng anh tự nhiên nghe rõ được tiếng kêu đau này. Cô muốn đẩy Nghiêm Úc ra, nhưng Nghiêm Úc cũng không biết dây thần kinh nào bị chập mà cứ nhất quyết không động đậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

An Linh có chút tức giận nhìn về phía Nghiêm Úc, lại phát hiện trong mắt anh chợt lóe lên một tia cười.

An Linh lập tức hiểu ra.

[Mau thả tôi ra a a a a, tôi không cần anh hùng cứu mỹ nhân!]

[Khổ nhục kế! Đây tuyệt đối là khổ nhục kế!]

[Giống hệt như việc anh ấy cố tình giấu chuyện chân mình đã khỏi, anh ấy muốn làm cho tôi cảm thấy áy náy rồi sẽ không hủy hôn với anh ấy nữa!]

[Anh ấy dùng đi dùng lại cũng chỉ biết mỗi chiêu này thôi sao?]

Khóe miệng giấu dưới lớp khẩu trang của Nghiêm Úc hơi cong lên: Cùng một chiêu thì đã sao, hữu dụng là được.

Vương Dung Hân đã bị Giả Thiếu Tích và đạo diễn Lâm kéo lại, nhưng miệng cô ta vẫn cứ chửi mắng không ngừng, không biết còn tưởng rằng cô ta và An Linh có thâm cừu đại hận gì.

Cha mẹ An cũng từ vòng ngoài chen vào.

"Tiểu Linh, Tiểu Úc, hai con không sao chứ?"

Lần này An Linh hoàn toàn hết lời để nói.

[Tại sao cha mẹ tôi cũng ở đây?!]

Vừa rồi cha mẹ An và Nghiêm Úc vì sợ bị An Linh phát hiện nên chỉ dám đứng ở vòng ngoài của đám đông vây xem, chỉ có thể nhìn được đại khái.

Sau đó thấy An Linh dường như đã chọc giận đối phương, sợ cô gặp nguy hiểm, rốt cuộc thì hôm qua An Linh suýt chút nữa đã bị thương, trong lòng họ thật ra vẫn còn sợ hãi. Cho nên thấy tình huống không ổn liền bất chấp việc sẽ bị cô phát hiện, theo bản năng mà xông vào.