Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 8





An Linh theo anh cả của mình lên xe.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

An Sùng vừa lái xe vừa nói: "Anh gọi điện cho em mà cứ ò í e mãi."

An Linh lấy điện thoại từ trong túi ra xem, phát hiện không biết từ lúc nào nó đã tắt nguồn.

"Xin lỗi anh cả, điện thoại hết pin tắt nguồn, em không để ý."

"Chuyện như thế này người đại diện và trợ lý của em không nên để ý một chút sao?"

An Sùng đương nhiên sẽ không trách em gái mình, chỉ là anh đã nhìn người đại diện và trợ lý của An Linh không thuận mắt từ lâu rồi.

"Vẫn là anh chủ động gọi cho Dương Dao, cô ta mới nói cho anh biết em ở đâu. Hơn nữa xảy ra chuyện quan trọng như vậy mà họ cũng không ở bên cạnh em. Em còn muốn tiếp tục dùng họ à?"

Những lời tương tự, An Sùng không phải mới nói lần đầu. Nhưng hai người này đều là do Cố Thần Minh giới thiệu cho An Linh.

Vì vậy mỗi khi anh nhắc đến chuyện này, An Linh lại nổi giận với anh.

Cũng không biết cô em gái ngoan ngoãn của mình, tại sao lại cứ yêu vào là mất hết lý trí.

Không đúng, cái này còn chẳng được tính là yêu đương.

Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng em gái của anh bây giờ cùng lắm chỉ được xem là kẻ chuyên đi bám đuôi Cố Thần Minh.

An Sùng sẽ không cảm thấy đó là vấn đề của em gái mình. Anh chỉ nghĩ rằng chính thằng nhóc Cố Thần Minh kia đã cho An Linh uống thứ bùa mê thuốc lú gì, cho nên anh nhìn Cố Thần Minh chỗ nào cũng thấy ngứa mắt.

Vốn tưởng An Linh lại sắp nổi giận với mình, ai ngờ cô lại hùa theo lời anh nói. "Em cũng thấy vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hửm?"

Nhận được câu trả lời mình muốn nhưng hoàn toàn không ngờ tới, An Sùng nhất thời có chút không phản ứng kịp.

"Em cũng thấy vậy?"

"Vâng." An Linh đáp: "Anh cả yên tâm, em đã nhìn thấu rồi. Họ vốn chẳng để tâm đến chuyện của em. Với mức lương em trả, người đại diện chuyên nghiệp nào mà chẳng thuê được. Biết đâu đổi người đại diện mới sự nghiệp của em còn có thể tiến thêm một bước nữa ấy chứ."

"Nhưng đột nhiên đổi người cũng không tiện. Bây giờ tạm thời cũng chưa chọn được người thích hợp, để em xem xét thêm đã."

Đột nhiên đổi người, cô còn phải trả tiền vi phạm hợp đồng nữa chứ.

Hơn nữa, nếu cứ để Dương Dao và Mạnh Song Song rút lui an toàn như vậy, chẳng phải là quá hời cho họ rồi sao?

Nhưng An Linh biết, An Sùng chỉ mong sa thải Dương Dao và những người khác ngay lập tức, sẽ không quan tâm đến chút tiền vi phạm hợp đồng đó. Cô chỉ có thể mở miệng trước khi An Sùng kịp phát biểu những lời lẽ đậm chất tổng tài bá đạo.

"Anh cả, em mệt rồi, em ngủ một lát đây. Về đến nhà thì gọi em nhé."

"Được."

Biết An Linh hôm nay chắc chắn đã mệt, An Sùng đành phải tạm gác chuyện này sang một bên. Hơn nữa anh cũng không phải người trong giới giải trí, việc tìm người đại diện có lẽ vẫn phải để em hai hoặc chính An Linh tìm kiếm.

An Linh thật sự ngủ một mạch. Trong cơn mơ màng, cô cảm giác có một bàn tay đang vỗ nhẹ lên vai mình, giọng của An Sùng vang lên.

"Em gái nhỏ, dậy đi, về đến nhà rồi."

"Ồ, vâng." An Linh trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra.

[Nhanh vậy đã về đến rồi, không biết mấy giờ rồi nhỉ, cha mẹ đã ngủ chưa.]