Nghe Nói Bạn Trai Tôi Đã Mất Khi Mạt Thế Đến

Chương 21





Không khí căng thẳng dịu xuống.

Khương Dĩ Nha nhìn người quản lý nhà ăn tầm hơn bốn mươi tuổi đi về phía một gã to lớn như trâu mộng, giơ tay vỗ mạnh vài cái vào vai hắn: “Làm tốt lắm, Dũng Sơn! Tôi biết các cậu làm được mà!”

Khương Dĩ Nha lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra hắn chính là trưởng ban thể dục, Quan Dũng Sơn.

Những người đi theo Quan Dũng Sơn đều là người của ban thể dục, liên quan đến một bộ phận nhỏ người của khoa thể chất cũng đi theo hắn đầu phục người quản lý nhà ăn.

“Đó là đương nhiên, bọn tôi không giống như mấy cái kẻ tay chân yếu ớt chỉ biết đọc sách.” Quan Dũng Sơn không hề che giấu mà liếc nhìn Cố Túng một cái.

Cố Túng từng ưu tú đến đâu thì sao chứ?

Bây giờ anh có thể dùng gậy đập vỡ đầu xác sống không? Anh có sức một tay nhấc bổng một con xác sống từ trên lầu ném xuống không?

Anh không thể.

Trải nghiệm cướp đoạt vật tư lần này cho Quan Dũng Sơn một sự tự tin cực lớn.

Hắn không chỉ không có bất kỳ sự sợ hãi nào đối với mạt thế đã đến, thậm chí còn xoa tay hầm hè, mong đợi sẽ được trổ tài sau này.

“Đúng vậy đúng vậy, người bình thường làm sao dám ra ngoài.”

“Bên ngoài nguy hiểm lắm, cũng chỉ có Dũng Sơn dám dẫn người ra ngoài, mang về cho chúng ta nhiều vật tư như vậy, như vậy thì không cần phải lo lắng nữa.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những nhân viên nhà ăn khác đều đi theo sau lưng giám đốc phụ họa.

Quan Dũng Sơn vô cùng hưởng thụ cảm giác được người khác tung hô này, hắn hưng phấn khoác vai bá cổ với những người khác, vỗ vai nhau cười nói.

Khương Dĩ Nha không thích những hành vi ấu trĩ và thô lỗ của họ, ghét bỏ nhăn mũi.

Trước khi dời mắt đi, cô nhìn thấy người cao to bị Quan Dũng Sơn khoác vai sắc mặt mất tự nhiên vặn vẹo một chút, vẻ mặt đau đớn thoáng qua rồi biến mất, giây tiếp theo người cao to đã gia nhập vào đám người đang reo hò như những kẻ man rợ.

Khương Dĩ Nha một chút cũng không để hắn vào mắt, cùng bạn cùng phòng nói chuyện nhỏ.

Chỉ là cô không biết, sau khi cô dời tầm mắt, trung tâm cuộc trò chuyện của đám người Quan Dũng Sơn đã rơi xuống người cô.

“Sơn ca, vừa nãy hoa khôi có phải đang nhìn anh không?”

“Chắc chắn rồi! Còn có gì mà phải hỏi nữa? Cô ấy nhất định đã bị sự quyến rũ anh dũng mê người của đại ca thuyết phục rồi!”

“Theo tôi thấy thì phụ nữ đều thích người mạnh mẽ, bây giờ chẳng phải Sơn ca của chúng ta là nhất rồi sao?”

Quan Dũng Sơn không đáp lời bọn họ, cứ thế trừng trừng nhìn Khương Dĩ Nha, ánh mắt lộ liễu lướt qua lướt lại trên người cô.

Bùi Tinh Hằng đã chết, không có người bảo vệ, bây giờ cô nhất định rất sợ hãi.

Cô chắc chắn đang vội vã muốn tìm một người mạnh mẽ để dựa dẫm, tìm kiếm sự che chở.

Ở đây, còn ai có thể sánh được với hắn đâu?