Nghe Nói Bạn Trai Tôi Đã Mất Khi Mạt Thế Đến

Chương 22





Quan Dũng Sơn và đoàn người sau khi trở về, nhà ăn bắt đầu phân phát cơm chiều.

Hiện tại khí than vẫn còn dùng được, cũng không biết khi nào sẽ ngừng, đến lúc đó ăn đồ ăn nóng hầm hập gần như là không thể.

Cho nên hiện tại mọi người đều rất quý trọng, ăn một bữa là bớt một bữa.

Khương Dĩ Nha đi theo trong đội ngũ, đi qua ba cửa sổ.

Đồ ăn của mỗi người đều giống nhau, không có gì khác ngoài rau cải luộc không nước và thịt kho tàu gà lẫn lộn khô khan, đặt trên cơm trắng.

Trở lại chỗ ngồi, Khương Dĩ Nha cầm đôi đũa dùng một lần nhìn nửa ngày không đụng đũa.

Ngày thường cô đã không thích ăn ở căn tin, cho nên ba bữa cơm không phải Bùi Tinh Hằng ra ngoài mua trước, thì cũng nhờ anh tìm người giúp việc nấu rồi mang đến.

Bây giờ đồ ăn trước mặt đơn sơ đến không chịu nổi.

Nhưng dù kén chọn đến đâu, cô cũng biết giá trị của đồ ăn bây giờ.

Cô gắp một cọng cải nhét vào miệng, cả người ỉu xìu, chóp mũi ngửi thấy mùi hương bay ra từ sau bếp, càng ăn càng không biết mùi vị gì.

Chúa mới biết đám người nhà ăn trốn ở sau bếp ăn những món ngon gì?

Khương Dĩ Nha không ngừng ngửi thấy mùi hương.

“Cơm thế này sao mà ăn nổi? Bữa trưa kia còn không phải như vậy! Thịt gà toàn là xương.” Đột nhiên có người ném mạnh đôi đũa: "Bọn họ có tư cách gì đối xử với chúng ta như vậy?”

“Đều đã mạt thế rồi…… Có ăn là tốt lắm rồi.” Cô gái bên cạnh kéo tay người kia.

“Nhưng cũng không thể như vậy được chứ!” Cô gái càng nói càng tủi thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Cảm xúc bất mãn giống như ngòi nổ, lập tức đốt cháy toàn bộ nhà ăn.

Từ ngày hôm qua mạt thế bùng nổ, mọi người đã chịu áp lực, cảm xúc không ngừng tích tụ, cuối cùng tại khoảnh khắc này bùng nổ.

“Theo tôi thì nên chia đều vật tư cho mọi người, sau này ăn thế nào là việc của mỗi người!”

“Cậu lại không ra ngoài tìm vật tư, dựa vào cái gì mà đòi chia phần?”

“Mẹ kiếp, ý cậu là gì?”

“Tôi chỉ nói thật thôi, nghĩ thế nào mà đánh nhau?”

“Đừng cãi nhau nữa…… Nếu mỗi bữa cơm đều giống như bữa trưa, tôi thấy vẫn còn chấp nhận được.”

“Đây là cố ý gây khó dễ, các cậu nhìn không ra sao? Lúc trước chúng ta không cho họ thuốc, họ liền cắt xén khẩu phần ăn của chúng ta.”

“Chỉ vì một người mà liên lụy đến mọi người…… Chẳng phải cô ta đặc biệt sao……”

Giọng nói từ từ chuyển thành trách móc.

Ôn Hạnh Tử và Liễu Thư nghe xong liền nghẹn họng.

Khương Dĩ Nha nghe ra những lời đó có ý nhắm vào mình, tay cầm đôi đũa của cô hơi siết chặt lại, đôi mắt ngây thơ hàm chứa một tầng hơi nước mỏng, lộ ra vẻ khó hiểu và tủi thân.

Một sự chỉ trích nặng nề trên diện rộng như vậy là điều cô chưa từng trải qua.

Khương Dĩ Nha sống trong nhung lụa suốt 20 năm, vì gia cảnh tốt, lại có tiền và xinh đẹp, cho nên mọi người xung quanh đều bao dung và dịu dàng với cô.

Thế giới của cô tràn ngập “người tốt” và thiện ý.

Nhưng thế giới hiện tại đột nhiên thay đổi không kịp phòng ngừa, ưu thế của cô biến thành bất lợi, thậm chí trở thành nguyên nhân cho sự ghen ghét của những người khác.