Nghe Nói Bạn Trai Tôi Đã Mất Khi Mạt Thế Đến

Chương 34





Khuyên can mãi, Quan Dũng Sơn mới bị chặn lại, hắn chửi rủa không ngừng, đáy mắt tràn đầy vẻ hung ác: “Nếu tao không làm thằng đó c.h.ế.t không toàn thây, tao không mang họ Quan nữa!”

Đám đàn em không ngừng phụ họa, một người trong số đó sợ Cố Túng nghe thấy, lập tức nhìn sang bên cạnh.

Vậy mà Khương Dĩ Nha và Cố Túng đã sớm đi mất dạng.

Người ta một chút cũng không coi bọn họ ra gì.



Khương Dĩ Nha nhận lấy điện thoại, không ngờ Cố Túng cố ý tìm mình chỉ vì việc này.

Nhưng dù sao cũng đã giúp cô một việc lớn: “Cảm ơn.”

“Không khởi động máy lên xem thử sao?” Cố Túng dường như không có ý định rời đi.

Đương nhiên là phải xem rồi.

Lâu như vậy, cô vẫn chưa kịp gọi điện về nhà, cha mẹ không liên lạc được với cô chắc là lo sốt vó lên rồi.

Khi hình ảnh khởi động kết thúc, Khương Dĩ Nha bất ngờ phát hiện mức pin hiển thị là 100%.

Điện thoại có vấn đề à?

Sáng sớm cô mơ màng nghe người khác nói điện thoại chỉ còn 25% pin, có cái còn ít hơn, vì dây sạc và ổ cắm không tương thích, chỉ sạc được 8%.

Khương Dĩ Nha lại cẩn thận nhìn kỹ.

Thôi… không quan trọng.

Cô lập tức gọi cho mẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ Khương, người không bao giờ rời chiếc điện thoại, vừa nghe chuông reo đã bắt máy ngay.

“Con yêu!” Mẹ Khương vừa mở miệng đã nức nở.

Cha Khương nghe thấy tiếng động vội vàng chạy từ ban công ra, chú chó sói Bánh Gạo lẽo đẽo theo sau chân ông.

“Có phải Dĩ Nha không? Mau cho cha nghe giọng con với!” Cha Khương áp sát tai vào ống nghe điện thoại.

Chú chó Bánh Gạo cũng kích động chạy vòng quanh chân hai người, phát ra những tiếng ư ử khe khẽ.

“Mẹ ơi!” Khương Dĩ Nha nghe thấy giọng nói quen thuộc, mắt sáng rỡ lên: "Cha ơi! Bánh Gạo!”

Mẹ Khương vội vàng gật đầu: “Ừ ừ, con yêu có khỏe không? Con đang ở đâu vậy? Cha mẹ gọi cho con bao nhiêu cuộc mà không được, lo c.h.ế.t đi được.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Cha đã bảo muốn tự lái xe đến trường đón con, mẹ con lại sợ hai bên đi lỡ mất nhau, không cho cha đi.” Cha Khương ghé sát vào ống nghe nói lớn.

“Con ở trường vẫn an toàn ạ, trước đó điện thoại con hết pin. Cha mẹ đừng lo lắng, con sẽ tìm cách tự mình trở về.” Khương Dĩ Nha nghe thấy tình yêu thương tràn ngập từ đầu dây bên kia, bất giác vui vẻ nhảy nhót tại chỗ.

Cố Túng cứ đứng một bên nhìn cô gọi điện thoại, cẩn thận quan sát mọi biểu cảm của cô.

Không biết bản thân đang chờ mong và tiếc nuối điều gì.

“Ở nhà mọi người có khỏe không ạ?” Khương Dĩ Nha lại bắt đầu vô thức đi vòng quanh Cố Túng.

“Cũng ổn, đồ ăn thức uống đều có.” Cha Khương vẻ mặt vẫn buồn rầu: "Chúng ta làm sao có thể không lo cho con được chứ, bên ngoài toàn là quái vật ăn thịt người, đội cứu viện thì chỉ có thông báo trên đài mà chẳng thấy động tĩnh gì.”

Mẹ Khương lại giành lấy điện thoại: “Nhưng con định về bằng cách nào? Con…”

“Tút! Tút! Tút!”

Tiếng ngắt máy đột ngột cắt ngang lời mẹ Khương.

Khương Dĩ Nha vội vàng gọi lại, nhưng vẫn không thể kết nối được.

Cô thử lại rất nhiều lần, cho đến khi nghe thấy tiếng kêu than của các bạn học khác.