Nghe Nói Bạn Trai Tôi Đã Mất Khi Mạt Thế Đến

Chương 35





Điện thoại của họ cũng bị ngắt kết nối.

Cô gái vừa mới tràn đầy sức sống tức khắc tiu nghỉu hẳn.

“Có lẽ toàn bộ thông tin liên lạc ở thành phố Z đã bị cắt đứt rồi.” Cố Túng chậm rãi đẩy nhẹ gọng kính mạ vàng: "Em định trở về thế nào? Nếu có cứu viện, họ cũng chỉ đưa chúng ta đến nơi trú ẩn gần nhất thôi.”

Khương Dĩ Nha vẫn thiểu não: “Không biết nữa…”

Họ đứng ở cùng một vị trí như tối hôm qua, ánh mặt trời rõ ràng rực rỡ hơn ánh trăng, nhưng Cố Túng không thích lắm.

“Vậy em nên suy tính cẩn thận cho những chuyện sau này đi.” Cố Túng nhếch môi, giọng điệu càng thêm châm chọc so với trước: "Ít nhất Quan Dũng Sơn có một điểm không nói sai, bất kể là muốn sống sót qua ngày tận thế, hay là an toàn trở về nhà, em đều nên chọn một người bảo vệ mạnh mẽ, hoặc nói thẳng ra là, em nên tìm một con ch.ó trung thành bảo vệ chủ, có thể dẫm lên chân mà tùy ý đùa nghịch.”

Khương Dĩ Nha vừa nghe thấy giọng nói chậm rãi, nghe thì nhẹ nhàng nhưng lời lẽ sắc như kim châm của anh là tim đã đập thót lên.

Cô lập tức cảnh giác nhìn anh, giống như một con mèo sắp xù lông gầm gừ.

“Quan Dũng Sơn là một tên ngốc, nếu em đi theo hắn ta thì chỉ đẩy nhanh quá trình tự tìm đến cái c.h.ế.t của mình thôi.” Cố Túng phân tích giúp cô: "Vệ Độ Ảnh… thì khá hơn Quan Dũng Sơn một chút, nhưng không giỏi ăn nói, không có bạn bè, kiểu người đơn độc, thích đi một mình thì ở thời tận thế càng dễ rơi vào tình thế bị động, tồi tệ.”

Lúc anh nói chuyện, tư thế rất thoải mái, dây đeo kính hai bên rũ xuống, không hiểu sao lại khiến những đường nét trên gương mặt vốn tinh xảo đến lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng hơn một chút.

Nhưng nghe xong lời anh nói: cô mèo nhỏ liền xù lông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gương mặt được ánh mặt trời chiếu rọi lại ánh lên vẻ hung dữ, cảm giác như giây tiếp theo có thể nhảy dựng lên tát cho anh một cái nữa.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Bên nhà họ Khương.

Lại một lần nữa mất liên lạc với con gái, cha mẹ Khương mặt mày sầu não.

Hai người bàn bạc thử tìm bạn bè hỏi thăm tình hình ở thành phố Z, nếu có ai có thể đưa Khương Dĩ Nha về thì càng tốt.

Đang nói chuyện hăng say thì có tiếng gõ cửa.

Cha Khương nhìn qua mắt mèo, xác định là người quen mới mở cửa.

“Vân Tụng, cháu đến rồi à?” Mẹ Khương thấy rõ người đến, nở một nụ cười hiền từ.

Chàng thanh niên thân hình cao gầy, mang vẻ lạnh lùng xa cách như sương mù quanh năm không tan trên núi cao hồ sâu. Bờ vai rộng và vòng eo thon gọn đều được che giấu dưới lớp quần áo màu sáng, chỉ còn lại khí chất cấm dục.

“Dì Khương, cháu qua đưa cho hai bác ít đồ.” Giọng Dương Vân Tụng rất trong trẻo.

“Đến đây còn mang theo thứ gì nữa? Trong nhà đều có cả! Cháu cứ giữ lấy mà dùng!” Mẹ Khương đón lấy, kiểm tra anh một lượt từ trên xuống dưới: "Không gặp phải xác sống chứ?”

Dương Vân Tụng từ chối sự giúp đỡ của cha Khương, tự mình xách hai túi đồ lớn vào bếp: “Lúc cháu đến đã dọn dẹp một lượt xác sống ở gần đây rồi, hai bác cũng có thể yên tâm hơn một chút.”

Họ ở khu biệt thự, mật độ dân cư không cao, sau khi xác sống xuất hiện, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa không ra ngoài, nên số xác sống lảng vảng bên ngoài không nhiều lắm.