Nghe Nói Bạn Trai Tôi Đã Mất Khi Mạt Thế Đến

Chương 36





“Cũng nhờ có cháu đó, Vân Tụng.” Cha Khương nhìn Dương Vân Tụng với ánh mắt đầy tự hào.

Nhà họ Dương và nhà họ Khương đã làm hàng xóm nhiều năm, Dương Vân Tụng là do hai người họ nhìn lớn lên, hơn Khương Dĩ Nha năm tuổi. Sau này cha mẹ Dương Vân Tụng ra nước ngoài phát triển, Dương Vân Tụng bất ngờ không đi theo họ mà ở lại trong nước.

Anh vẫn ở cạnh nhà họ, ngay cả khi sau này nhà họ Khương chuyển nhà, anh cũng chuyển theo.

Nói Dương Vân Tụng là con trai không cùng huyết thống của nhà họ Khương cũng không quá lời, anh và Khương Dĩ Nha là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.

Khi tận thế bùng nổ, cha mẹ Dương Vân Tụng cũng đang ở nước ngoài, cha mẹ Khương thương xót đứa trẻ, càng thêm quan tâm đến anh.

Nhưng xem ra bây giờ, ai chăm sóc ai còn chưa chắc.

“Đúng rồi, Nha Nha có tin tức gì không?” Dương Vân Tụng thờ ơ hỏi.

Mẹ Khương: “Nói có trùng hợp không chứ, vừa mới đây bọn dì nhận được điện thoại của con bé! Đáng tiếc chưa kịp nói được mấy câu thì đã bị ngắt kết nối.”

Dương Vân Tụng nghe vậy, động tác gọt vỏ rau củ bất giác chậm lại: “Em ấy… em ấy thế nào?”

“Nghe giọng thì rất khỏe khoắn. Chỉ là cứ một hai đòi tự mình trở về, cũng không biết con bé định về bằng cách nào!” Cha Khương vẫn canh cánh trong lòng chuyện không thể đi đón con gái.

Tay Dương Vân Tụng run lên một chút, con d.a.o gọt vỏ cứa mạnh vào thịt, m.á.u tươi “phụt” một tiếng trào ra.

Mẹ Khương kinh hãi, vội vàng lấy khăn giấy lại: “Sao lại không cẩn thận thế, nhanh nhanh nhanh, mau ra phòng khách ngồi xuống.”

Dương Vân Tụng bị kéo đến bên ghế sofa, lúc bị cha Khương ép ngồi xuống, cả người anh cứng đờ, như một cây cung căng cứng, chỉ cần kéo thêm một chút nữa là sẽ đứt phựt.

Mãi cho đến khi cơn đau âm ỉ trong lòng bàn tay kéo lý trí anh trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh đột nhiên thả lỏng người ngả ra sau, ngửa cổ ra sau như con thiên nga vươn cổ chờ bị chém, một vệt ẩm ướt theo khóe mắt trượt xuống tóc mai.

“Ôi chao, sao thế này? Có phải vết thương quá sâu không?” Mẹ Khương chú ý thấy sự khác thường của anh, lo lắng hỏi han.

Dương Vân Tụng gắng sức chớp mắt, khóe môi khẽ nhúc nhích: “Không có ạ, cháu chỉ là… hơi vui một chút thôi.”

“Thằng bé này nói ngốc nghếch gì vậy.” Cha Khương xách hộp thuốc lại.

Nhìn cha mẹ Khương tất bật vì mình, Dương Vân Tụng nghĩ, lần này anh sẽ bảo vệ thật tốt những người mà cô yêu thương, chờ cô trở về nhà.



Cảm giác bị mắc kẹt thật tệ.

Đội cứu viện vẫn chưa đến, thời gian như bị kéo dài vô tận.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Có người không kiềm chế được muốn tự rủ nhau rời đi, mọi người trao đổi điểm đến với nhau.

Khương Dĩ Nha đang nói chuyện với người khác thì Quan Dũng Sơn lại đến.

Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bên ngoài còn chưa tối hẳn mà hắn đã không thể chờ đợi được nữa, gặng hỏi kết quả suy nghĩ của Khương Dĩ Nha.

Thậm chí còn ẩn chứa ý vị ép buộc.

Chuyện bất ngờ xảy ra chính vào lúc này.

“A a a a ——”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một người loạng choạng chạy ra từ nhà bếp phía sau, hắn ôm lấy vai mình, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả cánh tay, vẽ ra một vệt m.á.u ngoằn ngoèo trên mặt đất.

Cách đó không xa phía sau hắn, một con xác sống đang đuổi theo.