Khương Dĩ Nha không dám đi ra ngoài, đành phải chờ bên ngoài không còn động tĩnh mới lén lút ló đầu ra cửa nhìn trộm.
Ai ngờ lại thấy anh như sắp ngất đi!
Ý thức đang mơ hồ của Vệ Độ Ảnh đột nhiên tỉnh táo lại: “Anh… khụ khụ khụ khụ khụ…”
Chỉ vừa mới mở miệng, lại là một tràng ho không dứt.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Khương Dĩ Nha không kịp để ý đến đủ loại mùi vị hỗn loạn đang thi nhau xộc vào cơ thể, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng anh: “Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Vài giây sau, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.
Vệ Độ Ảnh cảm thấy giờ phút này cơ thể mình vừa nhạy cảm lại vừa cứng đờ, anh có thể cảm nhận được bờ vai mỏng manh của cô gái đang run lên vì gắng sức, nhưng lại không cách nào kiểm soát được cơ thể mình.
Trên tường, hai cái bóng đen như ngôi nhà sắp sụp đang nghiêng ngả, quấn quýt vào nhau, từ từ đứng thẳng dậy, rồi kéo dài về phía trước.
Nhưng sự thay đổi này không khiến hai cái bóng tách rời, ngược lại còn hòa hợp ngày càng khăng khít hơn.
Như thể hai cái cây dựa vào nhau mà sống, quấn quýt lấy nhau để sinh tồn. Cái cây cao lớn hơn trông như đang chống đỡ cho cả hai, nhưng không ai biết thân cây của nó lại rỗng ruột, chính nó mới là kẻ dựa vào cái cây nhỏ bé kia để tồn tại.
“Một lát nữa sẽ ổn thôi.” Vệ Độ Ảnh tự nhủ với mình.
“Ồ, được.” Khương Dĩ Nha ngơ ngác đáp lời, lấy làm lạ sao tư thế của hai người lại biến thành cô hoàn toàn dựa vào lòng anh thế này.
Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, cô đã bị đẩy ra.
“Anh không sao, không cần phải để ý đến anh.” Vệ Độ Ảnh cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của Khương Dĩ Nha: "Em nên đi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời này lọt vào tai Khương Dĩ Nha lại mang một ý nghĩa khác.
Lúc Bánh Gạo dỗi cũng sẽ quay m.ô.n.g về phía cô, nhưng đôi tai thì luôn vểnh lên, nghe ngóng xem cô có thật sự nhẫn tâm bỏ đi không.
Khương Dĩ Nha cắn môi dưới, lấy hết can đảm tiến lại gần anh một bước: “Nhưng mà anh có vẻ…”
“Anh không sao!” Ánh mắt Vệ Độ Ảnh sắc lẻm nhìn qua, trong bóng tối, con ngươi anh đen như mực đặc, như muốn hút cả linh hồn người đối diện vào.
Thái độ thay đổi đột ngột khiến Khương Dĩ Nha run b.ắ.n người, bước chân vừa định bước tới liền sững lại tại chỗ.
Cô như không thể tin nổi, lại như bị dọa sợ hoàn toàn, thậm chí không dám nhìn anh thêm một cái nào nữa, liền xoay người chạy đi.
Hành lang lại một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Tấm lưng thẳng của Vệ Độ Ảnh lại từ từ rũ xuống.
Quan Dũng Sơn và đồng bọn cho rằng mình nói nhỏ, nhưng không biết rằng anh đã nghe thấy rõ mồn một.
Anh không muốn vì sự tham lam của bản thân mà mang đến phiền phức không cần thiết cho Khương Dĩ Nha.
Khương Dĩ Nha sau khi trở về liền nhớ ra đôi tất giặt dở của mình vẫn còn trong nhà vệ sinh nữ, nhưng cô không dám quay lại.
Cô lần chần một lúc lâu, mãi cho đến khi mấy bạn nữ rủ nhau cùng đi vệ sinh, cô mới kéo bạn cùng phòng vội vàng đi theo.
Đẩy cửa nhà vệ sinh nữ ra.
Cô bạn đi đầu tiên “Hở?” một tiếng: “Đó là tất của ai vậy?”
Khương Dĩ Nha ngẩng đầu nhìn qua, hai chiếc tất của cô được treo ngay phía trên bồn nước, đã được giặt sạch sẽ.