Từ ngày có người biến dị thành xác sống, mọi chuyện như được nhấn nút tua nhanh gấp tám lần, tình hình bắt đầu diễn biến bất ngờ.
Lúc đầu mọi người vốn định rời đi, nhưng bên ngoài đột nhiên bắt đầu đổ mưa lớn.
Màn mưa nối liền trời đất, rộng lớn vô biên.
Đột nhiên có người kinh hô một tiếng, nói là nhìn thấy những hạt mưa phát sáng bảy màu.
Ban đầu những người khác không tin, sau đó ngày càng có nhiều người nhìn thấy. Đối với những người bị mắc kẹt đã lâu, đây không nghi ngờ gì là một chuyện hiếm hoi khiến tâm trạng người ta tốt lên. Mọi người nô nức chạy lên tầng thượng hứng mưa.
Khương Dĩ Nha cũng ở trong đám đông, chỉ tiếc là cô không nhìn thấy mưa bảy màu.
Kế hoạch ban đầu phải tạm hoãn, vì thế mọi người định bụng đợi mưa tạnh rồi mới đi.
Nhưng những ngày sau đó, mưa không những không tạnh mà còn càng lúc càng lớn, mây đen kịt trời, ánh mặt trời biến mất, cả thế giới chìm vào bóng tối ẩm ướt, tựa như ngày tận thế thực sự.
Ngay sau đó, tin dữ liên tiếp truyền ra.
Nước và gas trong nhà ăn hoàn toàn bị cắt, nhà ăn chỉ còn cung cấp bánh bao khô khốc và dưa cải muối cho hai bữa, khẩu phần mỗi bữa đều bị giảm bớt.
Đội cứu viện mãi không đến, nội dung thông báo trên đài phát thanh từ việc khuyên người dân ở yên trong nhà, đã chuyển thành kêu gọi bà con tích trữ thêm nhiều vật tư, cố gắng hết sức lợi dụng nguồn lực sẵn có để tiêu diệt xác sống.
Vì không thể ra ngoài, vật tư bắt đầu cạn kiệt nhanh chóng một cách rõ rệt.
Có người không chịu nổi đói khát, thử lập nhóm đi ra ngoài. Tổng cộng có mười bảy người đi, cuối cùng chỉ trở về được năm người, còn mất mấy con d.a.o và một túi đồ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không ai còn dám rời đi nữa.
Dưới sự đả kích cả về thể chất lẫn tinh thần, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, không khí trong nhà ăn đã hoàn toàn thay đổi so với trước, trở nên vô cùng ngột ngạt.
Khương Dĩ Nha thì khá hơn một chút, nhờ chiếc ba lô siêu nặng đó mà cô và hai người bạn cùng phòng ít nhiều cũng có chút đồ ăn mặn, còn có sô cô la giàu năng lượng để cầm cự.
Những người khác thì không may mắn như vậy, các học sinh và giáo viên đều uể oải, thiếu sức sống, chỉ ước gì có thể bẻ một miếng bánh quy ra chia làm ba bữa để ăn.
So sánh với họ, tinh thần của những người trong nhà ăn lại tốt hơn một chút.
Ngày càng có nhiều người nghi ngờ họ lén giấu đồ ăn.
Vì thế, chuyện học sinh lén lút vào nhà bếp để tìm bằng chứng phạm tội xảy ra cũng không có gì lạ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Bị người của nhà ăn phát hiện, cãi vã, xô xát… cuối cùng biến thành đánh nhau hội đồng.
Như một quả ngư lôi ném vào tình thế ngột ngạt, khiến mọi người tan tác.
Khương Dĩ Nha xem đến ngây người, cô dụi mắt đến đỏ hoe, có lúc còn tưởng mình lại gặp ác mộng.
“Có phải có gì đó không ổn không?” Cô kéo nhẹ tay Liễu Thư.
“Chắc là sắp phát điên cả rồi, giải tỏa ra được cũng tốt.” Liễu Thư cầm lược, mí mắt cũng không thèm nhúc nhích, bắt đầu chải tóc cho Khương Dĩ Nha.
Đây gần như đã trở thành cách giải tỏa căng thẳng mới của cô ấy.
Khương Dĩ Nha quay đầu nhìn bạn: “Không phải, có người nằm trên mặt đất, hình như không động đậy nữa.”