Nghi Phạm Im Lặng

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Ngày em gái cùng cha khác mẹ bị sát hại, tôi nói với bố và cảnh sát rằng mình đến trường làm bài tập, không có mặt ở nhà, thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Nhưng thực ra, tôi đã nói dối.

 

01

 

Ngày 21 tháng 8 năm 2001, định mệnh đã sắp đặt đó sẽ là ngày mà tôi không bao giờ quên trong đời.

 

Nhà ngoại của mẹ kế xảy ra chuyện gấp, bố và bà ấy bắt xe khách về thị trấn.

 

Trước khi đi, bố đưa cho tôi năm tệ, dặn tôi phải trông nom em gái cùng cha khác mẹ - An An, không được chạy lung tung.

 

Tôi đã đồng ý.

 

Nhưng buổi trưa tôi có việc phải ra ngoài, bất tiện khi dẫn An An theo, nên tôi thương lượng với con bé:

 

Nó ngoan ngoãn ở nhà xem hoạt hình.

 

Tôi khóa cửa từ bên ngoài, bảo khi về sẽ mua kẹo cao su và sticker phim truyền hình “Hoan Hỷ Cách Cách” cho nó.

 

Chiều 17:30, làm xong việc, tôi vội vã chạy về nhà.

 

Đúng giờ tan ca của nhà máy lọc dầu, từ nhà này sang nhà khác vọng ra tiếng nấu ăn.

 

Tôi thầm cầu nguyện: mong bố và dì Mã chưa về, nếu không họ mà biết tôi nhốt An An trong nhà, chắc chắn sẽ đ.á.n.h tôi.

 

Đến cửa, chiếc khóa sắt lớn vẫn sừng sững khóa chặt.

 

Tôi lấy chìa mở cửa, vừa mở vừa gọi:

“An An, anh về rồi.”

 

Không ai trả lời. Chẳng lẽ ngủ rồi?

 

Vào nhà, tôi đảo mắt nhìn một vòng: trên bàn trà bừa bộn đầy sách tô màu và bút nước.

 

Không thấy người.

 

Tôi cau mày, lại thấy trên sàn bếp có hai túi rau lớn, trên móc áo là bộ đồ bố tôi mặc lúc sáng sớm khi đi ra ngoài.

 

Ngay lập tức tôi hiểu ra: tám phần là bố và dì Mã về rồi đưa An An đi ăn ở ngoài—ba người họ cùng nhau “ăn riêng”.

 

Hừ.

 

Có mẹ kế, thì cũng sẽ có cha kế.

 

Trong cổ nghẹn một bụng khó chịu, không thể nuốt xuống cũng chẳng thể thở ra.

 

Dọn dẹp nhà cửa xong, tôi nằm xuống giường, cơn buồn ngủ kéo đến.

 

……

 

02

 

Tôi cũng không biết mình ngủ bao lâu.

 

Khi tỉnh lại, trời đã tối đen.

 

Tôi nhìn đồng hồ điện tử—19:30 tối, trong nhà yên tĩnh, bên ngoài tí tách mưa rơi.

 

Họ vẫn chưa về.

 

Bụng réo cồn cào, một cảm giác tủi thân như bị bỏ rơi dâng lên.

 

Đứa trẻ không mẹ… còn chẳng bằng cọng cỏ.

 

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

 

“Diễn Duy, cháu ở nhà không?”

 

Là chú Ngô ở cửa hàng tạp hóa.

 

“Dạ có.” Tôi đáp, bật đèn.

 

Chú Ngô nói: “Mẹ cháu bảo cháu ra nghe điện thoại.”

 

Tưởng là mẹ gọi cho mình, tôi còn chẳng kịp mang giày đã chạy vội ra ngoài—không ngờ vừa nhấc máy lại là dì Mã.

 

“Có chuyện gì?”

Tôi lạnh giọng.

 

Giọng dì Mã mềm mềm, còn mang chút làm lành:

“Diễn Duy, con ăn cơm chưa? Lúc trước dì nhờ lão Ngô gọi con nghe điện thoại, hình như con đang ngủ?”

 

Tôi sốt ruột ngáp một cái, hừ—lúc này mới nhớ trong nhà còn một người chưa ăn cơm.

 

“Có chuyện gì không?”

 

Dì Mã cười gượng:

“Là… bên nhà dì vẫn chưa lo xong việc, chắc phải mai mới về được.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi như bị điện giật. Nếu dì Mã chưa về—vậy thì ai đã đưa An An đi?

 

Tôi nuốt nước bọt:

“Thế bố cháu đâu?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Dì Mã đáp:

“Bố con về đơn vị rồi.”

 

Tôi thở phào—thì ra bố đưa An An đi.

 

Nhưng dì Mã nói ngay sau đó:

“Lãnh đạo cũ của bố con điều chuyển đi, tối nay phòng họ tổ chức tiệc chia tay. Bố con bảo chiều có về nhà thay đồ, thấy hai anh em không ở nhà, hỏi có phải hai đứa đi chơi rồi không?

 

“Vừa nãy dì gọi bảo ông ấy về xem An An thế nào, nhưng ông ấy uống rượu rồi, nổi nóng, bảo mặc kệ. Thật chẳng trông cậy được.

 

“Diễn Duy, chiều con với An An có ăn gì không? Con giúp dì để ý An An uống t.h.u.ố.c nhé. Phiền con quá, dì về sẽ cảm ơn con t.ử tế.”

 

……

 

Khoảnh khắc đó, tai tôi ù đi, trước mắt tối sầm, hoàn toàn không nghe được gì nữa.

 

Trong đầu chỉ còn đúng một câu:

 

Họ đều không về.

 

Nhưng An An… đã biến mất.

 

03

 

Tôi cũng không biết mình cúp máy bằng cách nào.

 

Chú Ngô ở cửa hàng tạp hóa đang sắp xếp hàng hóa, nhẹ giọng hỏi:

“Có chuyện gì vậy, Diễn Duy? Mặt mày trông không tốt chút nào.”

 

Tôi không dám nói thật:

“Không sao, trời nóng quá… chắc cháu hơi bị say nắng.”

 

Khi người ta căng thẳng đến cực điểm, sắc mặt và ánh mắt đều sẽ thay đổi.

 

Tôi sợ chú Ngô nhìn ra điều gì, cố ý hỏi sang chuyện khác:

“Chú… anh Ngô Triết đâu rồi ạ?”

 

Chú Ngô cười:

“Thằng Triết lại chẳng biết chạy đi chơi đâu rồi, mẹ nó ra ngoài tìm nó rồi.”

 

Tôi thở dài một tiếng.

 

Chú Ngô bị tàn tật, không có công việc ổn định, chỉ dựa vào cửa hàng tạp hóa vài mét vuông.

Vợ chú—dì Vệ—là công nhân nhà máy lọc dầu, hai vợ chồng rất hiền lành, chỉ là con trai lớn Ngô Triết bị ngờ nghệch, suốt ngày chạy lung tung ngoài đường.

 

“Diễn Duy, cầm lấy.”

 

Chú Ngô bốc một nắm kẹo, nhét vào túi tôi:

“Cầm mà ăn đi, chú nhớ cháu hay bị hạ đường huyết.”

 

Tôi cúi đầu, nước mắt không kìm được rơi xuống. Tôi vội trả kẹo lại:

“Không được đâu chú, bố cháu biết sẽ đ.á.n.h cháu.”

 

Chú Ngô cười:

“Không sao, đừng nói cho ông bố thiên vị đó là được. Lần sau nếu ông ấy còn hung dữ với cháu, cứ tìm chú, chú sẽ bảo vệ cháu.”

 

Tôi vừa khóc vừa gật đầu, cảm ơn chú liên tục rồi rời cửa hàng tạp hóa.

 

Chú Ngô là người tốt… mà đời người tốt thường chẳng mấy yên ổn.

 

Đêm nay không trăng, bốn phía tối om.

 

Trong đầu tôi rối như tơ vò—nhớ rõ là lúc đi tôi đã khóa cửa mà, sao An An lại ra ngoài được?

 

Chẳng lẽ con bé giận tôi, tự trốn đi?

 

Tôi vội chạy về nhà, lục tìm khắp nơi—gầm giường, tủ áo, dưới sofa—mấy lượt liền.

 

Không có.

 

Nó không có chìa khóa, sao có thể ra khỏi nhà được?

 

Chìa khóa…

 

Nhà có tổng cộng bốn chìa khóa: tôi một cái, bố một cái, dì Mã một cái, còn một cái dự phòng.

 

Tôi lao đến bàn học, tay run rẩy kéo ngăn kéo ra.

 

Chiếc chìa khóa dự phòng… biến mất rồi!

 

Cổ họng tôi khô rát, tim đập thình thịch.

 

Có phải… An An không muốn ở nhà, liền đưa chìa khóa qua khe cửa, nhờ ai đó mở giúp?

 

Nhưng An An nhát lắm. Từ nhỏ mẹ nó đã dạy: không được nói chuyện với người lạ.

Vậy thì—là người quen mở cửa cho nó?