Trong lòng tôi lóe lên một tia hy vọng.
Tôi chạy sang nhà đối diện tìm Thường Đông Đình.
Thường Đông Đình năm nay học lớp 5, bố mẹ đều là công nhân nhà máy lọc dầu.
An An bình thường thích chạy theo mấy chị học sinh tiểu học như Đông Đình và Cao Tiểu Hoan để chơi.
Biết đâu… An An đang ở nhà họ!
Tôi gõ cửa nhà họ, hỏi Đông Đình có thấy em gái tôi không.
Đông Đình đang vội làm bài tập hè, chẳng thèm nói mấy câu, bảo mẹ ra truyền lại—không thấy.
Tim tôi lại trĩu xuống, vội đi hỏi những nhà khác.
Đều nói không gặp.
Hai chân tôi run lẩy bẩy, răng va lập cập.
Đi đâu rồi? An An rốt cuộc đã đi đâu?!
Tôi biết, lúc này phải gọi cho dì Mã và bố. Nhưng tôi không dám.
Năm ngoái, có một bé trai mẫu giáo bắt nạt An An.
Dì Mã—người mềm mại, dịu dàng như thế—đã đ.á.n.h nhau với mẹ cậu bé ngay trước cổng trường, đ.á.n.h gãy ba cái răng của người ta.
Còn buông lời ác độc, nói thằng bé mà dám chạm vào con gái bà thêm một cái, bà sẽ g.i.ế.c nó.
Vậy nên… tôi làm mất đứa con gái yêu quý của bà ấy—chắc bà ấy sẽ g.i.ế.c tôi mất.
04
Tôi quay về nhà lấy đèn pin, bắt đầu tìm An An khắp nơi.
Khu nhà tập thể này xây riêng cho công nhân nhà máy lọc dầu, hình thang cân hơi nghiêng, dựa lưng vào núi, tổng cộng bảy tầng.
Tầng 1 đông nhất, hơn 60 hộ. Càng lên trên càng ít nhà, tầng 7 chỉ có 5 hộ.
Tôi tìm đến nhà mấy bạn mẫu giáo của An An—không có.
Gấp gáp đến phát điên, tôi còn đi tìm cả hố rác, giếng đứng—cũng không thấy.
Đêm hè nóng hầm hập, vậy mà toàn thân tôi lạnh toát, đôi chân nặng như đổ chì.
Tôi lê từng bước lên tầng 7, dù biết khả năng tìm thấy rất thấp.
Tầng 7 là tầng cuối, nằm sát sườn núi, cửa nhà đối diện thẳng với rừng cây.
Trong núi lại có nhiều nấm mộ hoang, còn có một nhà xí công cộng. Mỗi mùa hè đều bốc mùi ghê tởm, nên đa phần nhà ở đây bỏ không.
Tôi nghĩ, có phải An An buồn đi ngoài, nên leo từ cửa sổ ra ngoài, rồi đang ở nhà xí?
Nhưng tôi vào tìm hai lượt, còn dùng gậy dài chọc dưới hầm phân—không có.
Tôi tuyệt vọng rồi.
Trong thoáng chốc, tôi thậm chí muốn bỏ trốn.
Bởi vì dù An An c.h.ế.t hay bị bắt cóc—đều là hậu quả tôi không gánh nổi.
Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng ch.ó sủa từ không xa.
Tôi lia đèn pin, thấy một con ch.ó hoang màu vàng đất đang sủa điên cuồng về phía hai căn nhà bỏ hoang trước rừng núi, cứ như bên trong có thứ gì đáng sợ.
Người ta từng đồn, đêm đến từng thấy ma trơi trong căn nhà hoang, còn có nữ quỷ khóc lóc.
Lông gáy tôi dựng đứng, lý trí kêu gào phải tránh xa thứ bẩn thỉu ấy.
Nhưng trực giác lại thôi thúc tôi—bước tới xem.
05
Tôi nhặt một hòn đá dưới đất, ném về phía con ch.ó để xua nó đi.
Cánh cửa cũ kỹ khép hờ, bên trong như phả ra từng luồng khí lạnh.
Tôi không dám đẩy cửa, đi vòng đến cửa sổ, giơ đèn pin rọi vào trong.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy bên trong có một gương mặt nhỏ tái nhợt.
Da đầu tôi lập tức tê dại, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Ma! Là ma!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi muốn bỏ chạy, nhưng chân không chịu nghe lời, chỉ có thể hét liên tục cầu cứu.
Bỗng nhiên, như có ai cầm gậy đập thẳng xuống đầu tôi—
Thứ “con ma” tôi vừa trông thấy… hình như là… ‘An An’!
Tôi gắng gượng đứng dậy, nghiến răng bước đến.
Lại rọi vào trong lần nữa, tim tôi như ngừng đập.
Trong căn nhà trống hoang vu bẩn thỉu ấy, chính giữa đặt một chiếc ghế cao đến nửa người.
An An ngồi trên đó, tay chân bị ai đó dùng dây thép mảnh quấn chặt vào ghế.
Chiếc váy của con bé không biết đi đâu mất, trên chiếc quần lót nhỏ dường như có vết máu.
Cái áo ba lỗ bị xé rách, để lộ gần hết cơ thể non nớt.
Đầu nó hơi cúi xuống, mặt trắng bệch, đôi môi thì bị ai đó bôi son đỏ thật dày, còn bị tô lem ra hai bên, hơi nhếch lên—trông như bị d.a.o rạch ra khóe miệng, lại giống như đang cười.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vô cùng quái dị và đáng sợ.
Nó bất động hoàn toàn, như là… c.h.ế.t rồi.
Khi con người sợ hãi đến cực điểm, sẽ không phát ra nổi bất kỳ âm thanh nào.
Đèn pin “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
Trong bóng tối tĩnh lặng, tôi và An An bên trong “nhìn” nhau thật lâu.
Tôi không biết mình đã hét lên thế nào, cũng không biết mình đã bỏ chạy khỏi nơi đó bằng cách nào.
C.h.ế.t rồi.
Con bé… ‘thật sự c.h.ế.t rồi’.
……
06
Trước khi cảnh sát đến, phòng Bảo vệ của nhà máy lọc dầu đã phong tỏa hiện trường.
Còn tôi, người đầu tiên phát hiện thi thể, bị đưa vào phòng bảo vệ.
Không lâu sau, bố tôi nhận được tin và quay về.
Điều đầu tiên ông làm khi nhìn thấy tôi—là tát tôi một cái.
Trên người nồng nặc mùi rượu, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, ông c.h.ử.i thẳng vào nỗi đau của tôi:
“Đồ sao chổi! Bảo mày trông một đứa trẻ mà cũng không xong! Đồ vô dụng, hèn hạ—chẳng trách mẹ mày bỏ mày! Ngày mai cút cho khuất mắt tao, tao cũng chẳng muốn nuôi mày nữa!”
Cuối cùng mấy bảo vệ phải lôi ông ra ngoài.
Tôi bịt tai lại, nhưng tiếng c.h.ử.i của ông vẫn chui lọt qua kẽ tay, như đỉa bám lên người hút m.á.u không dứt.
Bố còn ghét tôi đến vậy… tôi không dám tưởng tượng dì Mã sẽ xử lý tôi như thế nào—lột da, bẻ xương cũng không ngoa.
Sau đó, lần lượt có cảnh sát vào lấy lời khai.
Tôi nói hết toàn bộ những gì mình biết.
……
Trong phòng rất yên tĩnh. Kim giây trên đồng hồ treo tường tích tắc vang lên.
Bóng đèn trần sáng đến chói mắt.
Tôi co ro ở góc phòng, đầu óc toàn là hình ảnh An An—quái dị, đáng sợ.
Nó c.h.ế.t rồi.
Bị kẻ xấu ‘xâm hại rồi sát hại’, và hung thủ còn là kẻ tâm lý biến thái, bôi lên nó thứ lớp trang điểm kinh khủng đó.
Đúng lúc ấy—
Cánh cửa “kẽo kẹt” mở ra, hai cảnh sát bước vào.
07
Thấy cảnh sát, tôi lập tức cúi gằm đầu.
“Chúc Diễn Duy, tôi là Vạn Quốc Khánh, Phó Đội trưởng Đội Hình sự.”
Đội trưởng Vạn cúi xuống đỡ tôi:
“Nền nhà lạnh, chau lên ghế ngồi đi.”
Trên người ông ta nồng mùi t.h.u.ố.c lá khiến đầu tôi đau nhói.
Tôi né tránh tay ông, co người lại sát góc tường.