Ba mươi giây sau, tôi lại gọi:
“Thiến Thiến? Em còn đó không?”
“Có mà có mà, anh lắm chuyện quá!”
Tôi bật cười lắc đầu. Một phút sau, tôi gọi tiếp:
“Thiến Thiến?”
Không ai đáp.
Tim tôi giật thót. Tôi gọi liên tiếp mấy lần, nhưng không có tiếng trả lời.
Không kịp nghĩ ngợi, tôi kéo quần lên lao ra ngoài.
Ngoài cửa toilet không có ai.
Thiến Thiến biến mất rồi.
…
31
Cảm giác sợ hãi quen thuộc lại ập tới.
Tôi lớn tiếng gọi tên Thiến Thiến, người qua đường nhìn tôi đầy khó hiểu.
Đây là Cung Thiếu Niên, ngày nghỉ người đông đặc.
Tôi chạy khắp nơi tìm, hỏi từng người xem có thấy em gái tôi không.
Không ai thấy.
Thiến Thiến như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất ngay trước mắt tôi.
Nó đi đâu được chứ?!
Tôi buộc mình phải hít sâu để bình tĩnh lại, rồi chạy đến sạp báo bên đường, mượn điện thoại của chủ quầy gọi báo cảnh sát.
Ba năm trước, tôi quá chủ quan—về nhà không thấy An An, cũng không kiểm tra, tự nghĩ chắc bố và dì Mã đưa đi rồi.
Tôi đã bỏ lỡ thời gian cứu con bé, cũng bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy hung thủ.
Lần này, tôi tuyệt đối không được ngu ngốc nữa.
Tôi lập tức gọi về quán ăn.
Là mẹ tôi nghe máy.
“Mau nói đi Diễn Duy? Mẹ đang đông khách, nói gọn thôi!”
Tôi còn chưa mở miệng, nước mắt đã trào xuống:
“Xin lỗi mẹ… Thiến Thiến mất tích rồi.”
Một tiếng thét vang lên từ đầu dây bên kia. Mẹ rõ ràng hoảng loạn, vội gọi chú Triệu lại nghe máy.
Dù sao chú Triệu cũng bình tĩnh hơn.
Chú bảo tôi đừng khóc, rồi hỏi kỹ tình hình.
Nghe tôi nói đã báo cảnh sát, chú dặn tôi lập tức liên hệ quản lý Cung Thiếu Niên, nhờ họ điều động nhân viên đi tìm Thiến Thiến. Chú và mẹ sẽ đến ngay.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tắt máy, tôi làm theo lời chú không sót bước nào.
Không lâu sau, cảnh sát tới nơi.
Nghe tôi trình bày xong, họ nhíu mày—gần Cung Thiếu Niên là bến xe, người qua lại đông, trẻ lạc và bị bắt cóc xảy ra thường xuyên.
Bị bắt cóc…
Nếu Thiến Thiến mà bị bắt cóc, mẹ chắc chắn sẽ hận tôi cả đời, vĩnh viễn không tha thứ cho tôi nữa.
Không được.
Nhất định phải tìm được Thiến Thiến!
Đúng lúc tôi rối bời, chú Triệu gọi đến Cung Thiếu Niên, nói Thiến Thiến đã về nhà rồi, không cần tìm nữa.
Nghe tin đó, mọi người đều thở phào.
Cảnh sát xác nhận kỹ với chú Triệu, rồi trước khi rút quân còn răn dạy tôi một trận, dặn tôi lần sau phải chú ý—tuyệt đối không được để trẻ con rời khỏi tầm mắt.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng đầy nghi ngờ:
Thiến Thiến làm sao mà về được nhà?
Từ đây đến nhà ít nhất hai mươi phút đi bộ, nó tự đi về ư?
Nó biến mất ngay trước cửa nhà vệ sinh bằng cách nào?
Mang theo đầy những thắc mắc, tôi chạy về nhà.
Vừa bước vào cửa, tôi liền nhìn thấy một người quen——
và toàn thân nổi da gà.
32
Trong phòng hơi oi bức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiến Thiến nằm ngủ say trên chiếc chiếu cói, mẹ tôi ngồi bên mép giường, cầm quạt nan lớn quạt cho con bé.
Trên bàn trà bày sẵn dưa hấu đã cắt và một bao thuốc.
Chú Triệu ở trần, hai tay chống hông, mặt đầy khó chịu, thịt trên gương mặt phúng phính dường như cũng đổ sệ xuống.
Trên ghế sofa, ngồi một người đàn ông trung niên tiều tụy—là chú Ngô.
Lâu không gặp, chú Ngô già đi rất nhiều, hơn nửa mái tóc đã bạc trắng, tình cảnh hiển nhiên không tốt, quần còn chằng vá.
“Tại sao lại thế này?”
Tôi đại khái đoán ra vài phần, nhìn mẹ:
“Thiến Thiến trở về kiểu gì?!”
Chú Ngô ho khan hai tiếng, nói:
“Là tôi đưa con bé về. Tôi thấy Thiến Thiến đứng một mình ở đó…”
“Đó là bắt cóc!”
Tôi tức đến mất kiểm soát, căng cổ nói:
“Bảo sao dạo này tôi cứ thấy không đúng! Có phải ông theo dõi tôi không? Ông đang trả thù tôi đúng không?!”
Chú Ngô nở một nụ cười kỳ quái:
“Diễn Duy, sao tôi phải trả thù cháu?”
Tôi siết chặt nắm đấm, tự tay xé mở vết thương mà không muốn chạm tới:
“Vì ông hận hôm đó tôi khóa trái An An trong nhà, để thằng con ngốc của ông có cơ hội hại nó!
Ông hận mẹ kế tôi g.i.ế.c vợ ông!
Nên ông theo dõi tôi, trả thù tôi!”
Trong mắt chú Ngô thoáng hiện lên vẻ đau đớn. Ông không nói gì hồi lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi:
“Thế thì sao, Diễn Duy? Cháu chăm sóc em gái khá lắm rồi à?”
Lửa trong lòng tôi càng bốc cao, tôi bước đến trước mặt chú Triệu:
“Chú, báo cảnh sát đi. Đây là bắt cóc trẻ em!”
Chú Triệu cúi đầu ăn miếng dưa hấu, im thin thít.
Tôi biết chắc chắn chú Ngô đã nói xấu tôi trước họ.
“Mẹ, mẹ nói xem?”
Mẹ tôi nhíu mày, xua tay:
“Thôi đi Diễn Duy, dù gì Thiến Thiến vẫn an toàn. Đừng gây chuyện nữa.”
“Gây chuyện?!”
Tôi tức đến choáng váng:
“Mẹ biết hôm nay con suýt phát điên không?! Con vào đồn cảnh sát làm biên bản, sắp đào tung cả Cung Thiếu Niên lên rồi!
Giờ mẹ bảo coi như không có gì?! Không được! Hôm nay con nhất định kéo ông ta đến đồn công an—để công an phân xử!”
Mẹ thở dài:
“Lão Ngô là người tốt… trước đây còn từng dự tiệc đầy tháng Thiến Thiến. Ông ấy tuyệt đối không làm hại con bé.”
Tôi cắt ngang lời mẹ:
“Mẹ biết kiểu gì?
Hôm nay ông ta dám đưa Thiến Thiến đi, ngày mai không biết chừng dám g.i.ế.c người!
Nếu không giao ông ta cho công an, cả nhà mình chẳng được yên ổn đâu!”
“Đủ rồi!”
Mẹ bắt đầu bực:
“Con đâu phải người bị hại, sao cứ ép người ta thế!
Năm đó bố con đ.á.n.h mẹ đến suýt c.h.ế.t, hàng xóm đứng nhìn chứ ai giúp?
Là lão Ngô phá cửa xông vào kéo mẹ ra!
Hai vợ chồng họ còn đưa mẹ đi bệnh viện!
Ân tình đó mẹ nhớ cả đời!”
Vậy thì sao?
Mẹ, chẳng lẽ vì ân tình đó mà mẹ bằng lòng để con ruột của mình rơi vào nguy hiểm, miễn là bỏ qua cho lão già này?
Lúc này, chú Ngô đứng dậy:
“Không còn sớm nữa, tôi phải về.”
Mẹ tôi ngẩng đầu, gượng cười:
“Anh Ngô, ở lại ăn bữa cơm đã.”
Chú Ngô nhìn tôi, rồi lại liếc sang gương mặt khó chịu của chú Triệu, cười lắc đầu:
“Không đâu. Tôi còn phải về nấu cơm cho Đan Đan.”
Nói xong, ông tập tễnh bước ra ngoài. Hai năm nay ông gầy rộc đi, lưng hơi còng, giống hệt một con tôm bị rút sạch dây, nhìn mà thấy thương.
Tôi bất giác nhớ đến trước kia—chú Ngô còn đối xử với tôi tốt hơn cả bố ruột tôi.
Đúng vậy, mẹ tôi nói đúng. Hà tất gì phải dồn một kẻ đáng thương vào đường cùng.
Tôi định đi tiễn ông, nói vài lời t.ử tế, xem có hóa giải được hiềm khích không—oán thì nên giải chứ đừng nên kết.