Nghi Phạm Im Lặng

Chương 12



Con ch.ó dường như nghe hiểu, cọ cọ chân tôi, trong cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ.

 

Đúng lúc ấy, tôi thoáng thấy bóng một người quen lướt qua—giống chú Ngô.

 

Tôi vội theo, nhưng không thấy ai nữa, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.

 

Chú Ngô…

 

Ôi thở dài.

 

Quầy tạp hóa của chú thời gian trước đã đóng cửa rồi.

Cả khu tập thể đồn rằng chú mới là kẻ thật sự hãm hại An An, lại thêm trong nhà vừa có người c.h.ế.t.

Không ai còn dám mua đồ ở chỗ chú nữa.

 

Nghe nói chú bị kích động quá mức, đầu óc có vấn đề.

Giám đốc thương tình, sắp xếp cho chú trông cổng khu xử lý chất thải rắn—vừa tiện chăm thằng con ngốc, vừa lo cơm nước cho con gái đi học.

 

Thật đáng thương…

 

28

 

Trưa hôm sau, tôi mới đến được nhà mẹ ở phía tây thành phố.

 

Bố quăng lên sofa một tờ một trăm tệ, rồi phóng đi mất trên chiếc xe máy mới mua.

 

Mẹ và chú Triệu đang đợi tôi ở nhà.

 

Nhà họ không lớn, chỉ một căn phòng cấp bốn, bên ngoài dựng thêm căn bếp nhỏ.

 

Phòng chính được dọn dẹp sạch sẽ, ấm cúng; trên tường treo ảnh gia đình ba người, trông ngập tràn hạnh phúc.

 

Mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới, tìm mãi mới nghĩ được câu mở lời, cuối cùng đưa tay xoa đầu, cười bảo:

“Ôi chao, A Duy cao hơn cả mẹ rồi.”

 

Lâu lắm không gặp, tôi thấy rõ mẹ hơi xa cách.

 

Nhưng người ta nói, trên đời gần gũi nhất là người sinh ra mình và người mình sinh ra.

Nên ngay khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, sống mũi tôi cay xè, chỉ muốn òa khóc, muốn kể hết những tủi cực bao năm qua.

 

“Mẹ, năm nay chắc con làm phiền mẹ rồi…”

 

Tôi xoắn lấy vạt áo, nhỏ giọng:

“Có… có phiền mẹ không?”

 

Mẹ véo nhẹ má tôi:

“Nói gì thế, đừng nghĩ linh tinh. Cứ ở đây cho thoải mái. Chỉ là hơi tủi cho con một chút—ngủ giường tầng ở bếp nhỏ, nhà mẹ điều kiện kém, đâu bằng nhà bố con.”

 

“Không, không đâu ạ!” Tôi lắc đầu như cái trống bỏi. “Con không thấy tủi gì hết…”

 

Đột nhiên, một bé gái chạy xộc vào—mắt nhỏ, môi nhỏ, buộc hai b.í.m tóc, quần dính đầy bùn đất.

 

Đó là con gái mới của mẹ—Triệu Thiến, năm nay năm tuổi.

 

Trong thoáng chốc, tôi lại nghĩ đến An An.

 

Dù nói Triệu Thiến là em ruột tôi, nhưng chưa từng sống chung; công tâm mà nói, An An vẫn đáng yêu hơn.

 

“Mẹ ơi, người này là ai thế?”

 

Thiến con ôm lấy mẹ, cằm tựa lên chân bà, giọng nũng nịu.

 

“Là anh con, Chúc Diễn Duy.”

Mẹ ngồi xuống, dùng khăn chấm bùn đất trên người bé.

 

Thiến bĩu môi hỏi:

“Nếu là anh sao con họ Triệu, anh họ Chúc?”

 

Mẹ hơi ngượng, nhẹ vỗ m.ô.n.g bé:

“Đi đi, tìm ba con, hôm nay ba làm tôm rang dầu cho con.”

 

Thiến reo lên, chạy vào bếp bám lấy ba.

 

Chú Triệu chịu không nổi con gái nũng nịu, đành ngồi xổm cõng bé, một tay cõng, một tay đảo chảo.

 

Thiến nằm sấp trên lưng chú, nắm tay nhỏ nện nện lên vai ba.

 

Nhìn cảnh đó, khóe môi tôi bất giác nhếch lên, nhưng lòng lại nhói một cái.

 

Tôi muốn hỏi mẹ, hồi nhỏ ba tôi có từng cõng tôi như vậy chưa?

 

Thôi, hỏi cũng vô ích. Ba tôi đâu phải loại người như thế.

 

Tôi đứng tựa khung cửa, quan sát chú Triệu.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Chú hơi mập, là đầu bếp nhà hàng; không đẹp bằng ba tôi, nhưng toát lên sự hiền hậu, đáng tin.

 

Chú thật sự rất nhiệt tình, trong bữa cơm cứ liên tục gắp thức ăn cho tôi, bảo đừng khách sáo.

 

Có lúc tôi thậm chí thoáng nghĩ—giá như chú là ba ruột tôi thì tốt biết mấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

29

 

Tối đến, mẹ chuẩn bị sẵn chỗ ngủ, còn trải chiếu mát cho tôi.

 

Tôi nhìn quanh: bếp nhỏ hơi chật, cửa thì hở gió. Mùa hè còn đỡ, mùa đông chắc rét lắm. Lại thêm năm cuối cấp bận học, ngồi đây làm bài cũng bất tiện.

 

Nhưng chỉ cần được ở với mẹ—mọi thứ đều không thành vấn đề.

 

Cùng huyết thống đúng là khác, Thiến rất nhanh thân với tôi, tối đến níu tôi chơi cùng.

 

Tôi chơi đồ hàng với bé một lúc, rồi dạy bé bảng chữ cái tiếng Anh.

 

Thiến rất thông minh, chẳng mấy chốc đã đọc được.

 

“Biết đọc thì chưa đủ đâu, phải viết được nữa.”

 

Tôi tìm giấy bút, nắm tay bé, dạy từng nét:

“Đây là A… B… C…”

 

Thiến líu ríu đọc theo.

 

Bất chợt, tôi nghe loáng thoáng tiếng mẹ và chú Triệu trò chuyện trong phòng trong.

 

Tai tôi vốn thính, nên nghe rõ.

 

Chú Triệu hạ giọng:

“Diễn Duy sẽ ở nhà mình bao lâu? Không phải… ở luôn chứ?”

 

Mẹ tôi:

“Chỉ một năm thôi. Đậu đại học là nó đi.”

 

Chú Triệu:

“Anh nghe nói nó đi hẹn hò, rồi khóa trái con bé kia trong nhà, nên mới xảy ra chuyện đó… Nó vô trách nhiệm quá. Chúng ta không dám để Thiến cho nó trông đâu.”

 

Mẹ nói nhỏ:

“Xảy ra chuyện như vậy, chắc trong lòng nó cũng áy náy lắm. Mình tuyệt đối đừng nhắc trước mặt nó, nó từ nhỏ đã hay để tâm.”

 

Nghe vậy, lòng tôi chùng xuống.

 

Chú Triệu không thích tôi.

Ông không muốn tôi ở đây.

 

Lúc đó, Thiến ngẩng đầu hỏi:

“Anh ơi, sao anh không dạy nữa?”

 

Tôi gượng cười, dạy bé tiếp:

“Thiến Thiến, em thích anh không?”

 

“Thích chứ ạ.”

 

Tôi xoa đầu:

“Anh cũng thích em.”

 

Yên tâm nhé, Thiến Thiến…

Anh sẽ bảo vệ em.

Những gì thiếu nợ An An, anh sẽ bù đắp hết cho em.

 

30

 

Tôi không muốn bị người thân ruột thịt vứt bỏ thêm lần nào nữa.

Sau khi dọn đến nhà mẹ, tôi ra sức thể hiện tốt:

 

Tự giác làm việc nhà, giặt quần áo, dạy Thiến Thiến viết chữ…

 

Mẹ khen tôi hiểu chuyện, đã lớn rồi. Mẹ nói bao năm nay có lỗi với tôi, nhất định sẽ bù đắp cho tôi.

 

Chú Triệu thì đối xử với tôi cũng tốt, nhưng tôi hiểu rõ—chỉ là khách sáo bề ngoài.

 

Có lần tôi nhìn thấy chú lén khâu một cái túi bên trong quần đùi, nhét sổ tiết kiệm và tiền mặt vào để mang theo bên người.

 

Tôi giả vờ như không thấy, vì có những chuyện nếu để tâm thì chỉ tự làm mình đau.

 

Cuối kỳ nghỉ hè, chú Triệu sang lại được một quán ăn, dự định mở tiệm vợ chồng cùng mẹ tôi.

 

Ngày nào tôi cũng sang giúp dọn dẹp, cùng chú ra chợ đồ cũ mua bàn ghế, rồi chở bằng xe ba bánh về.

 

Chú khen tôi lanh lợi, còn thưởng cho tôi hai mươi tệ.

 

Chẳng mấy hôm, quán ăn khai trương.

 

Chú Triệu nấu ăn giỏi, khách đông nườm nượp mỗi ngày. Chú và mẹ tôi bận đến mức đầu tắt mặt tối, không còn thời gian trông con.

 

Vừa hay tôi còn mấy hôm nữa mới nhập học, họ liền giao Thiến Thiến cho tôi chăm.

 

Dặn kỹ: tôi gọi, là nó phải trả lời ngay.

 

Tôi quyết định giải quyết “việc lớn” trong vòng ba phút, vừa ngồi xuống đã gọi:

“Thiến Thiến, em ở đó không?”

 

“Dạ có, anh ơi.”