Từ trạng thái tinh thần bất ổn đến kiểu xuất quỷ nhập thần—tất cả đều giống.
Sau cú sốc mất vợ rồi mất con, thần kinh ông ta suy sụp.
Tôi thật sự sợ một ngày nào đó ông ta làm gì tôi…
Tôi đã báo cảnh sát.
Các chú công an đúng là có đến nơi ông ta làm việc tìm hiểu.
Khi ấy, ông ta lại tỏ ra rất “bình thường”, thề thốt mình chưa từng bám theo tôi.
Ông ta còn nói, tôi nhìn thấy ông ta vài lần là vì… trường Nhất Trung nằm đúng đường ông ta phải đi ngang khi về nhà.
Mà đúng là ông ta chưa làm gì tôi, nên cảnh sát chỉ có thể khuyên nhủ, an ủi, bảo ông ta nhìn cho thông, yên ổn sống với con gái là Ngô Đan Đan.
—-------------------
Kỳ thi đại học cận kề, tôi không còn tâm trí nghĩ đến ông ta.
Thời gian ôn thi, tôi gần như ăn ngủ luôn ở trường.
Khi điền nguyện vọng, tôi dựa theo điểm thi thử và đăng ký Đại học Giao thông X.
Đến hôm thi, chẳng ai đưa đón. Có thể là tôi ăn trúng gì đó, lúc làm bài bụng cứ đau âm ỉ.
Sau khi công bố điểm, thấp hơn dự đoán hơn chục điểm, nhưng cũng đủ để đỗ nguyện vọng một.
Nhà trường đặc biệt treo một băng-rôn đỏ ngoài tường chúc mừng tôi—coi như vừa chúc, vừa quảng bá.
Bố mẹ tôi cũng là nhờ người quen báo mới biết tôi đứng nhất trường, đứng thứ ba toàn thành phố.
Họ muốn bao khách sạn ăn mừng cho tôi.
Tôi từ chối.
Vì hè đó tôi phải đi làm thêm kiếm tiền.
Vả lại… tôi quá hiểu họ rồi.
Nói là ăn mừng—thực chất là để thu phong bì.
Thấy tôi cương quyết, họ cũng không ép.
Mỗi người nhét cho tôi một cái phong bì, chúc tôi tương lai sáng lạn.
—------------
Tháng 9 năm 2005, tôi 17 tuổi, chính thức trở thành sinh viên đại học Giao thông, chuyên ngành Kỹ thuật cơ khí.
Đại học mở rộng toàn bộ thế giới của tôi—hoàn toàn khác với trước kia.
Tôi tiếp tục vừa học vừa làm.
Vì chưa đủ 18 tuổi, những công việc tôi có thể làm đều ít và khó.
Đến cuối học kỳ thứ nhất, tôi nhìn thấy chú Ngô ngay trong khuôn viên trường đại học.
Tôi chắc chắn mình không nhìn lầm.
Ông ta đang đứng ngoài thư viện, bám tay lên cửa kính, thò đầu nhìn vào trong.
Đại học không giống cấp ba—đây đã là một xã hội thu nhỏ.
Tôi không thể chạy đi gọi bảo vệ hay làm ầm lên…
Tôi không muốn ai ở đây biết chuyện năm xưa.
Tôi chỉ dám giữ cuộc sống giữa ký túc – phòng học – thư viện, hạn chế đi lung tung.
Một thời gian sau không thấy ông ta xuất hiện nữa, tôi mới dám sống bình thường trở lại.
Học được nửa năm, tôi bắt đầu m.ô.n.g lung.
Chuyên ngành hiện tại là ngành “đinh” của trường—nhưng không phải thứ tôi thích.
Tôi phải cố chịu đựng học tiếp sao?
Suy nghĩ hai ngày, tôi quyết định bỏ học – thi lại.
Trước khi làm thủ tục chính thức, đúng lúc vừa tròn 18 tuổi, tôi về quê làm hồ sơ rút hộ khẩu.
Bố tôi ban đầu không muốn.
Ngược lại, cái cô thợ gội đầu thì mừng rỡ, chỉ mong tôi biến khỏi sổ hộ khẩu, để sau này khỏi tranh tài sản với con cô ta.
Mọi thứ diễn ra thuận lợi.
Trong thời gian học đại học, tôi đã tìm hiểu một trường cấp ba khá ổn.
Tôi đến gặp hiệu trưởng, trình bày nguyện vọng.
Thầy kinh ngạc—tôi còn trẻ vậy mà đã đỗ Giao Đại, gia đình có bằng lòng để tôi bỏ học không?
Tôi mỉm cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em đã đủ tuổi. Em có thể tự chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình.”
Cuối cùng hiệu trưởng hỏi:
“Nếu ôn lại thi đại học, em muốn học ngành gì?”
Tôi không chút do dự:
“Y học.”
37
Tôi từng hỏi chính mình: tại sao lại chọn học y? Có phải vì liên quan đến An An không?
Có lẽ… cũng có chút liên quan.
An An còn bé như vậy, lại mắc phải căn bệnh ấy… Haiz. Là tôi không chăm sóc tốt cho con bé.
Chuyện tôi bỏ đại học thi lại, tôi không nói với bất kỳ ai.
Vì đã có mục tiêu rõ ràng, tôi còn chăm chỉ hơn cả năm lớp 12 trước đó.
Không còn những chuyện rối ren quấy nhiễu, tôi dồn hết tâm sức vào ôn luyện.
Ông trời không phụ người cố gắng—năm sau, tôi đỗ vào một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, chọn chuyên ngành y học lâm sàng.
Khi tôi gần như đã cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, để mọi thứ chìm vào bụi mờ thời gian, tôi lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên TV.
Thường Đông Đình—cô bé hàng xóm thời thơ ấu của tôi.
Năm ấy, khi tôi khốn cùng nhất, tất cả mọi người đều trách tôi, ghét tôi, vứt bỏ tôi.
Chỉ có cô bé ấy—đã che cho tôi một chiếc ô.
Giờ đây, cô ấy đã có chút tiếng tăm, tham gia diễn xuất trong mấy bộ phim cổ trang, đóng vai thời niên thiếu của nữ chính.
Có ánh hào quang, Đông Đình càng trở nên rực rỡ và cuốn hút.
Còn tôi—
Không còn sự ăn mòn từ gia đình gốc, con đường tôi đi trở nên vững vàng hơn.
Trong thời gian học thạc sĩ – tiến sĩ, tôi chọn hướng phẫu thuật thẩm mỹ.
Không vì gì khác—khúc mắc trong lòng là một chuyện, còn “bánh mì” lại là chuyện khác.
Tương lai, ngành thẩm mỹ – làm đẹp nhất định sẽ là nghề hái ra tiền.
Tôi đã chịu đủ cái cảnh sống nhờ nhà người ta, cúi đầu xin xỏ, những ngày sống nhục như chó.
38
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa.
Chớp mắt đã mấy năm—tốt nghiệp xong tôi vào bệnh viện thẩm mỹ do sư huynh mở.
Được anh ấy hỗ trợ, tôi ra nước ngoài học tiếp, bái dưới môn một bậc thầy ngành phẫu thuật thẩm mỹ của nước H. Sau khi về nước, tôi dần trở thành một trong những bác sĩ chủ lực của bệnh viện—cũng có chút danh tiếng.
Không lâu sau, tôi đạt được tự do tài chính, mua một căn hộ lớn trong khu cao cấp, sống cuộc sống sung túc.
Suốt hơn mười năm qua, tôi nói là làm—cắt đứt hoàn toàn với đôi cha mẹ từng chán ghét tôi.
Không còn liên hệ.
Bởi vì—
Không cần thiết.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
39
Chớp mắt một cái, đã đến năm 2018.
Hôm nay là ngày 11 tháng 2, chỉ còn vài ngày nữa là Tết.
Làm xong ca phẫu thuật, tôi mệt rã rời.
Điện thoại reo—một người bạn làm lãnh đạo cấp cao trong công ty niêm yết rủ tôi chơi golf.
Tôi thật sự quá mệt nên từ chối, ai ngờ nằm xuống lại không ngủ được.
Trong lúc chán chường, tôi cầm điện thoại lướt Weibo, vô tình lướt tới tài khoản của Thường Đông Đình.
Cô ấy bây giờ đã là diễn viên khá nổi, có tác phẩm thoát vòng rồi.
Nhưng giới giải trí thay người rất nhanh, chẳng bao giờ thiếu gương mặt trẻ đẹp. Hai năm nay cô ấy nổi không mạnh, từng nói trong một buổi phỏng vấn rằng có ý định kết hôn.