Lúc nãy cô ấy vừa đăng Weibo—một tấm selfie, một tấm đồ ăn, kèm dòng chữ:
【Cơm bố nấu, thơm quá~】
Tôi mở ảnh của cô ấy ra, phóng lớn.
Cô ấy rất đẹp—tỷ lệ sọ mặt hài hòa, trục đối xứng dọc mặt gần như hoàn mỹ, cung mày – bờ trên hốc mắt có độ nâng xương tốt, chuyển tiếp với trán mượt mà…
Tôi bật cười khẽ.
Đó là ảnh tĩnh đã chỉnh sửa kỹ càng, thật ra chẳng xem được gì nhiều. Nếu được gặp trực tiếp, quan sát gần thì mới thấy rõ.
Nghĩ vậy, tôi mở danh bạ tìm một số điện thoại, do dự vài giây rồi gọi.
Điện thoại vừa nối, đầu bên kia vang lên tiếng bàn mạt chược tự động “xoàn xoạt xoàn xoạt”.
“Vừa rồi đáng lẽ phải phọng con Cửu Sách… Alo, ai đấy!”
Qua điện thoại tôi gần như ngửi được mùi khói t.h.u.ố.c và mồ hôi nặng nề.
Tôi thoa ít gel cồn vào tay, vừa xoa vừa khử khuẩn:
“Ba, là con.”
“Hả? Mày gọi ai là ba? Đồ lừa đảo!”—ông ta dường như đang vội đ.á.n.h bài—“Khoan, hai trượng—cạ!”
Nói xong liền cúp máy.
Ừ, giọng quen thuộc, câu c.h.ử.i quen thuộc—đúng là ba tôi.
Vài giây sau, ông ta gọi lại.
“Mày vừa gọi tao là ba… mày là… Diễn Duy?”
Tôi nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Ba tôi nổi giận ngay:
“Mẹ nó chứ, tao tưởng mày c.h.ế.t ngoài đường ngoài chợ rồi! Giờ mày đang ở đâu? Lấy vợ chưa? Làm nghề gì?”
Tôi nhìn đồng hồ—sắp phải họp.
“Ba, vài hôm nữa con về.”
Nói xong, tôi kết thúc cuộc gọi.
40
Hai ngày sau, tôi trở lại quê cũ.
Ba tôi giờ ở căn hộ tập thể do đơn vị góp vốn xây, căn cũng nhỏ, hơn tám chục mét.
Ông ta đã ly hôn với cô thợ gội đầu kia mấy năm trước; cô ta theo người trẻ hơn, để lại hai đứa con cho ông.
Ông ta vẫn muốn lấy vợ mới, nhưng chẳng có người phụ nữ nào ngu đến mức tự chui vào cái hố ấy.
Hai đứa con gái—đứa lớn học cấp hai, đứa nhỏ lớp năm—lấy ông ta thì chăm xong già lại phải chăm trẻ. Quan trọng hơn, vật giá leo thang, lương ông ta chẳng tăng bao nhiêu, lại sắp nghỉ hưu, vừa già vừa nghèo—chỉ người ngốc mới theo.
Thái độ của ông ta với tôi—so với trong điện thoại—đỡ hơn nhiều.
Lúc tôi nhấn chuông cửa, ông ta mở ra, kinh ngạc nhìn tôi:
“Con là… Diễn Duy?!”
Ngay sau đó đổi mặt:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Sao mày biết tao ở đây? Mày còn biết đường về à!”
Sau khi quan sát tôi từ đầu đến chân, ánh mắt ông dừng lại trên chìa khóa xe trong tay tôi, ánh mắt rõ ràng sáng lên. Ông cười, nghiêng người:
“Vào đi, ngoài lạnh.”
Tôi ngồi xuống sofa, nhìn quanh. Đồ đạc mới nhất trong nhà… chắc là cái bàn mạt chược tự động ngoài phòng khách.
Ba tôi bưng hai tách trà đến, liếc về phía ban công rồi cười hỏi:
“Cái xe mày lái là Bentley à? Không rẻ đâu. Mượn của ai đấy?”
Tôi nhận trà: “Của con.”
Ông ta hỏi tiếp: “Xe cũ đúng không?”
Tôi chỉ cười, không đáp.
Mắt ông ta khẽ trợn: “Lẽ nào… xe mới?!”
Tôi nhìn về phía trước—ở cửa phòng ngủ đang đứng hai bé gái, trông khá xinh xắn.
“Chào hai em.” Tôi lịch sự chào.
Hai cô bé thẹn thùng: “Chào anh ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba tôi vội giới thiệu: “Đây là hai em gái con, đứa lớn tên Chúc Na, đứa nhỏ là Chúc Khang, năm nay tụi nó…”
“Lần đầu gặp, anh có quà cho hai em.”
Tôi mở vali lấy ra hai chiếc iPad đời mới còn nguyên hộp, đặt lên bàn trà, rồi đưa mỗi bé một phong bao một nghìn.
Ba tôi thấy tiền, mắt sáng rực:
“Phí quá Diễn Duy, hai con bé tí teo cần gì đồ đắt như vậy. Mày để dành mà mua nhà.”
Ông ta dò xét:
“Mày lái xe xịn thế… chắc có nhà rồi chứ?”
Tôi không đáp lại câu đó, chỉ hỏi:
“Con mất tăm bao nhiêu năm, bạn bè, đồng nghiệp cũ của ba không hỏi gì sao?”
Ba tôi bĩu môi trách móc:
“Mày đấy, sao không gọi cho ba lấy một cú điện thoại? Mày biết ba lo cho mày thế nào không…”
Tôi mỉm cười, cắt lời:
“Ba chưa trả lời câu hỏi của con.”
Ba tôi khựng lại, rồi cười hớn hở:
“Bọn họ hỏi thì tao bảo mày ở bên mẹ mày. Sau mày mãi không về, mấy ông bà hàng xóm bóng gió dò hỏi. Ba nhớ năm đó con đỗ vào Giao Đại, ba còn tra nữa—Giao Đại là đại học công nghiệp hay quân công gì đấy. Thế nên tao bảo mày làm việc liên quan quốc phòng, đang công tác trong quân đội.”
Tôi bật cười—lời nói không ăn nhập gì với nhau.
Ba tôi ghé lại hỏi:
“A Duy à, nhìn mày khá giả thế này—làm quan rồi hả? Nhất thủ à hay nhị thủ?”
Tôi ngón tay khẽ gõ lên đầu gối:
“Ba, con là bác sĩ.”
“Hả?” Ba tôi ngơ ngác. “Ba nhớ mày học cái gì… kỹ thuật cơ khí. Ba nhớ nhầm à?”
Tôi nhướn mày:
“Không nhầm. Chỉ là sau đó con bỏ học, học lại lớp 12 rồi thi y.”
Biểu cảm trên mặt ba tôi—có thể dùng từ “ngũ sắc rực rỡ” để hình dung.
Ông uống ngụm nước để che giấu kinh ngạc, ai ngờ bị sặc, ho đỏ cả mặt.
Cuối cùng, ông thở dài:
“Năm đó mày nhỏ thế, lại chẳng có tiền… chắc khổ lắm.”
Tôi nhấc tách trà lên ngửi.
Nếu là ngày trước, chắc tôi sẽ bật khóc hỏi ông: tại sao bỏ rơi con? Con vào nhà đã lâu như vậy mà ba bây giờ mới nghĩ tới việc hỏi con có vất vả không.
Không cần nữa.
Mười bảy tuổi, tôi đã hiểu—không cần mong đợi tình yêu từ bố mẹ.
Mong càng nhiều, thất vọng càng lớn, cuối cùng bào mòn chính mình.
Nên tôi nhẹ nhàng đáp:
“Cũng tạm.”
Tôi lười vòng vo, đi thẳng vào câu hỏi:
“Ba, ba còn liên lạc với chú Thường—hàng xóm trước đây ở đối diện chéo nhà mình không?”
Ba tôi nghĩ một lúc:
“Chú Thường? Con nói Thường Vĩ ấy à? Năm ngoái ông ấy làm xong thủ tục dưỡng hưu sớm rồi, thỉnh thoảng tụ tập đ.á.n.h mạt chược, uống rượu với bọn tao.”
Ba tôi đầy ngưỡng mộ, giọng còn thoáng ghen tị:
“Con gái người ta giờ là minh tinh, mua cho vợ chồng ông ấy cả căn nhà lớn. Ủa? Tự nhiên hỏi ông Thường làm gì?”
Tôi mỉm cười:
“Con là fan của Thường Đông Đình, muốn xin chữ ký—chụp chung một tấm.”
41
Ba tôi gọi cho chú Thường, chú vô cùng vui vẻ, mời tôi tới nhà chơi.
Quan hệ của nhóm đồng nghiệp đời trước của họ vốn rất thân thiết.
Tới nơi, chú Thường còn đích thân ra cổng khu chung cư đón.
Ba tôi vừa vào nhà đã ngồi phịch xuống sofa, thao thao bất tuyệt khoe khoang trước mặt chú thím Thường:
“Con trai tôi đấy, tiến sĩ tốt nghiệp B Đại, giờ là bác sĩ có tiếng lắm.
“Nó về cho tôi chai rượu xịn, cho hai đứa em gái mỗi đứa một cái máy tính.
“Xe nó chạy hai ba triệu đấy, nó kiếm tiền còn nhiều hơn minh tinh!”