Nghi Phạm Im Lặng

Chương 24



Tôi uống cạn ly vodka, cười xấu xa:

“Tùy em nói.

Tôi đi tắm đây. Muốn tắm chung không?”

 

Đông Đình quay đầu bỏ chạy, *rầm* một tiếng đóng sập cửa.

 

Tôi bực bội:

“Đi ra cũng phải đổi dép chứ. Xong rồi, đôi dép này giẫm đất ngoài rồi, về thì phải vứt.”

 

Nói xong, tôi đi tắm, đ.á.n.h răng cẩn thận, đảm bảo không còn mùi rượu.

Sau đó nhẹ nhàng bước lên tầng hai.

 

58

 

Tôi khẽ đẩy cửa phòng ngủ.

 

Tiểu Hoa Hồng nằm ngủ rất say trên giường.

Trong phòng toàn là đồ của con bé — lâu đài công chúa, búp bê, các loại ba lô hình thú, cả một giá đầy sách truyện…

 

Tôi ngồi cạnh giường, lặng lẽ nhìn con.

 

Hôm nay con bé thực sự bị dọa sợ.

Khóe mắt vẫn còn vệt lệ, ngủ còn nức nở nhẹ, khó chịu đến đáng thương.

 

Bất ngờ điện thoại tôi rung lên — là mẹ tôi.

 

Tôi tắt máy.

Bà lại gọi.

 

Cuối cùng, bị làm phiền đến phát bực, tôi nghe máy.

 

“Diễn Duy, là mẹ đây.”

 

“Nói đi.” Tôi day sống mũi.

 

Hôm tôi cưới, bà phải phục vụ đứa con gái nhỏ ngồi cữ, chẳng thèm đến.

Gần đây nhà bà xảy ra chuyện, từ mẹ vợ tôi xin được số điện thoại của tôi, ngày nào cũng gọi — phiền đến điên.

 

“Diễn Duy, em gái con… bị bệnh bạch cầu rồi.

Con là anh trai, có thể đi xét nghiệm tủy, cứu lấy Thiến Thiến được không?”

 

Vợ chồng Triệu Thiến làm nghề sơn tường, đồ dầu sơn, hít quá nhiều formaldehyde nên cô ta mắc bạch cầu.

Giờ đến lúc nguy hiểm thì mẹ con họ mới nhớ đến tôi.

 

“Diễn Duy, con đang nghe không?”

 

Tôi chán ngán:

“Không rảnh.”

 

Mẹ tôi khóc:

“Hồi nhỏ con từng chăm nó mà…

Các con đều là con của mẹ… chẳng lẽ con nỡ—”

 

Tôi bật cười:

“Nó là con bà, không phải con tôi.

Tôi với nó có quen biết gì đâu.”

 

Mẹ tôi nổi giận:

“Con nói thế mà nghe được à?!

Hồi trước mẹ còn nuôi cho con đi học—”

 

“Đủ rồi.”

 

Tôi lạnh lùng ngắt lời:

“Đó là trách nhiệm của bà.

Hơn nữa bà chỉ chu cấp tôi 10 tháng, mỗi tháng 80 tệ, tổng cộng 800.

Tôi không chiếm tiện nghi của bà — tôi trả bà gấp mười lần, tám ngàn.

Lát nữa tôi chuyển khoản.

Đừng làm phiền tôi nữa.”

 

Nói xong, tôi cúp máy.

 

59

 

Tôi chợt sực nhớ — bây giờ đang ở trong phòng ngủ của Tiểu Hoa Hồng.

 

“Xin lỗi, xin lỗi.”

 

Tôi vội vàng xin lỗi, cúi xuống hôn nhẹ lên trán con gái:

“Ba làm ồn đ.á.n.h thức con rồi.”

 

May mà con bé đã tiêm thuốc, ngủ rất sâu, hoàn toàn không bị tỉnh.

 

Người ta nói trên đời này, mối quan hệ thân thiết nhất là người sinh ra bạn, và người bạn sinh ra.

 

Kẻ sinh ra tôi — đôi nam nữ đó — tôi đã cắt đứt với họ từ hơn mười năm trước.

Vì vậy, trên đời này, cả đời này, người tôi yêu nhất chỉ có con, chỉ có mình con.

 

Tiểu Hoa Hồng, con chính là bài thơ đẹp nhất mà ông trời ban cho ba.

 

“Ba có thể lừa bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối sẽ không lừa con.”

 

Bao năm qua, bọn họ dùng đủ mọi cách để điều tra tôi, tra hỏi tôi, theo dõi tôi.

Kết quả gì chứ?

 

Nhắc đến theo dõi… trong đầu tôi lại hiện lên hình bóng tên già xấu xí — lão Ngô.

 

Tối nay lão ta chắc chắn *chưa nói hết*.

Tôi phải điều tra ngay — rốt cuộc lão ta biết những gì?

Lão đã nói với ai?

Lão đến S thị một mình, hay có người khác cùng đến?

 

Không sao.

 

Không vội.

 

Với bệnh đó, chừng nào đến lúc… tôi không ngại tiễn lão một đoạn cuối cùng.

 

Rõ ràng không uống nhiều, mà tôi lại cảm giác choáng váng, lâng lâng.

 

Có những thứ giấu trong lòng hơn hai mươi năm… đúng là mẹ nó nghẹn thật.

 

Tôi khẽ vuốt má con gái mềm mịn, cười nhẹ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ba có một cô em nhỏ tên là An An.

Năm cô bé bằng tuổi con bây giờ… đã c.h.ế.t rồi.

 

“Đến giờ cảnh sát vẫn không tìm ra hung thủ.

Hừ, làm sao mà bắt được ba.

 

“Không đúng — chuyện đó vốn không có hung thủ.

Con bé khốn nạn đó là *bị dọa c.h.ế.t*.

 

“Để ba nhớ lại nhé.

Hôm đó ba ra ngoài hẹn hò, để con nhỏ đó bị khóa trong nhà.

 

“Ông nội của con — chính là thằng khốn đó — hồi nhỏ hay đ.á.n.h ba.

Ba sợ lắm, nên mới đi đường tắt chạy về nhà thật nhanh.

 

“Con đường đó là đường núi, ít ai biết, thông đúng đến tầng 7 khu tập thể.

Đi đường lớn mất nửa tiếng, đường tắt vài phút là tới.

Ba từ đường tắt xuống, đúng lúc trông thấy mẹ con và Cao Tiểu Hoan

dẫn An An vào căn phòng hoang đó.”

 

Hơi men dâng lên, tim tôi đập thình thịch vì kích động.

 

“Hai đứa đó lần lượt rời đi.

Ba tò mò, bèn lại gần xem.

Con đoán xem sao?

Con bé khốn kiếp đó bị cởi váy, trang điểm, còn bị trói bên trong.”

 

“Nó thấy ba liền kêu: ‘Anh ơi, mau cởi trói cho em!’”

 

“Ba vốn ghét con bé, cũng ghét mẹ nó — nên muốn dạy nó một bài học, mặc kệ.

Đúng lúc đó, thằng ngốc Ngô Triết đi đến.

Ba nhanh chóng trốn sau cửa.

Nó nghe tiếng con bé khóc, liền bước vào.”

 

“Con bé bảo Ngô Triết cởi dây thép cho nó.

Thằng ngốc đó ngu lắm, gỡ không được, còn dùng răng c.ắ.n dây.

Thấy con bé khóc, nó còn dụi mặt vào để dỗ, giống thế này.”

 

Tôi cúi xuống, khẽ cọ mặt vào mặt Tiểu Hoa Hồng.

Cảm giác thật tuyệt — mềm, mịn, thơm.

 

“Sau đó con bé bảo Ngô Triết đi gọi ba mẹ nó tới cứu.

Haha, thằng ngốc đó lại còn hiểu.

Nó nhặt váy An An, chạy đi.”

 

Mặt tôi nóng lên, tim đập càng mãnh liệt:

 

“Lúc đó ba đã sợ lắm rồi — lỡ nó thật sự dẫn ông bà nội đến…

Ba lại bị đ.á.n.h c.h.ế.t thôi.

 

“Nên ba nghĩ, trò vui xem đủ rồi, quyết định tha cho con bé, vào cởi trói.”

 

“Ai ngờ nó thấy ba lại c.h.ử.i ba, nói sẽ mách bố mẹ để đ.á.n.h c.h.ế.t ba.”

 

“Ba tức quá, lấy cây xúc xích trong túi ném vào.

Ban đầu chỉ định dụ con ch.ó hoang đến, hù dọa nó chút thôi.”

 

“Không ngờ nó yếu như giấy, bị dọa phát bệnh rồi c.h.ế.t luôn.”

 

Tôi nhớ lại dáng vẻ đáng thương lúc đó của An An, không nhịn được bật cười.

 

“Năm đó bọn họ có nghi ngờ thì sao?

Có bằng chứng à? Có không?

 

“Con bé c.h.ế.t rồi.

Con đàn bà tiện nhân đó cũng bị bắt.

Không bị xử t.ử đúng là đáng tiếc.”

 

“Họ biến mất khỏi nhà ba thì sao chứ?”

 

Tôi chợt thấy lòng trống rỗng:

 

“Mẹ sẽ không kết hôn với ba.

Sẽ không yêu ba.

Ai cũng không cần ba.”

 

Mặt tôi ướt.

Tôi lau nước mắt, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Hoa Hồng:

 

“Đừng lo, bảo bối…

Ba và mẹ sẽ mãi mãi yêu con.”

 

60

 

Đêm đó, tôi ngủ cùng con gái.

 

Khoảng bảy giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng động dưới lầu.

 

Tôi khoác áo ngủ xuống xem.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Là Đông Đình.

 

Cô ấy mua chút đồ ăn, đang lúi húi trong bếp.

 

“Chào buổi sáng, ông xã.”

 

Cô hất cằm về phía bàn ăn:

“Mua quẩy và cháo cho anh đấy. Anh rửa mặt rồi ăn đi nhé.

Tiểu Hoa Hồng không ăn đồ dầu mỡ được, em nấu phần riêng cho con rồi.”

 

Tôi mỉm cười, bước đến ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, nhẹ nhàng cọ cọ.

 

Không có bí mật — sao có thể gọi là vợ chồng?

 

“Vợ ơi, anh thấy anh và em bây giờ… còn thân thiết hơn trước.”

 

Đông Đình đưa tay vuốt mặt tôi, nở nụ cười dịu dàng:

 

“Đương nhiên.

Chúng ta là tình nghĩa vào sinh ra t.ử mà.”

 

-HOÀN CHÍNH VĂN-