Tôi cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt:
“Dì… giờ cháu có giải thích gì, dì cũng sẽ không tin.”
Ngay lúc ấy, tôi thấy dì Mã lao thẳng về phía tôi—
Một cú đá giáng vào ngực.
Cả thế giới quay cuồng. Tôi lăn xuống bậc thang.
Chưa kịp phản ứng, bỗng một đôi tay siết chặt lấy cổ tôi.
Dì muốn g.i.ế.c tôi.
Tôi thở không được. Bản năng sinh tồn khiến tôi giãy giụa điên cuồng, nhưng không sao gỡ nổi.
Trước mắt tối sầm—đúng lúc tôi tưởng mình sẽ c.h.ế.t, tôi thấy bố, bác Mã và vài bác sĩ y tá chạy đến.
Rất nhanh sau đó, bác Mã kéo mạnh em gái ra.
Cổ tôi lập tức được thả ra, cảm giác ngạt thở tan biến, tôi cuối cùng cũng hít được không khí.
Bố che tôi ra sau lưng, đỡ lấy dì Mã đang phát điên:
“Tiểu Tần, bình tĩnh lại.”
“Tôi không bình tĩnh nổi!”
Dì Mã hoàn toàn sụp đổ, gào khóc:
“Con gái tôi c.h.ế.t rồi! Nó mới sáu tuổi rưỡi thôi!
“Nó còn bảo ‘Mẹ nhớ đi đường cẩn thận’, còn nói ‘Mẹ ơi, dù bố c.h.ế.t rồi, nhưng mẹ còn có An An, An An mãi yêu mẹ, bảo vệ mẹ’.
“Nó bảo mẹ mang đồ ăn ngon về cho nó… Bây giờ mẹ về rồi… mà con ơi… sao con lại đi mất…
“Tất cả là bị Chúc Diễn Duy hại c.h.ế.t!”
Bố tôi—một kẻ cứng như sắt đá—giờ vành mắt cũng đỏ lên.
Ông ôm lấy dì Mã, nhẹ giọng dỗ dành:
“Cho dù có cho nó một trăm cái gan, nó cũng không dám hại An An. Hơn nữa… nó được gì chứ?”
“Được gì?” Dì Mã gào:
“Nó muốn anh và mẹ nó quay lại với nhau! Nó muốn trừ khử những người chướng mắt trong nhà! Thì nó toại nguyện rồi còn gì!”
Bố tôi bắt đầu sốt ruột:
“Sao lại nói linh tinh thế?”
Dì Mã chỉ thẳng vào tôi:
“Vậy sao bao nhiêu năm rồi nó không chịu gọi tôi một tiếng *mẹ*? Nó hận tôi! Nó hận cả An An!”
Khung cảnh hỗn loạn đến mức thu hút rất nhiều người đến xem.
Lúc này, một bác sĩ chen vào đám đông, vội nói:
“Người nhà giữ chặt bệnh nhân, cảm xúc cô ấy không ổn. Tôi tiêm cho cô ấy một mũi.”
14
Dì Mã sau khi được tiêm t.h.u.ố.c an thần thì chìm vào hôn mê.
Đám đông đứng xem đã giải tán từ lâu. Tôi mượn y tá cây chổi và cái hót rác, bắt đầu dọn chỗ đồ ăn vừa bị đổ tung.
Bác Mã đi xuống từ đầu cầu thang, giật lấy cây chổi trong tay tôi:
“Để bác làm.”
Tôi không đưa. Chỉ cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, im lặng tiếp tục quét.
Bác Mã cũng không khách sáo nữa, theo sát tôi, cúi người ghé sát lại hỏi:
“Diễn Duy, cháu nói trưa cháu hẹn hò với bạn nữ, vậy bạn học ấy ở khu nào?”
Tôi lập tức hiểu—bác đang nghi ngờ tôi.
Thấy tôi không trả lời, bác Mã càng gặng hỏi:
“Vậy cháu chia tay cô bé đó lúc mấy giờ? Sau khi về nhà, có thấy người nào khả nghi không?”
Tôi uất ức đến cực điểm, ném phịch cây chổi xuống đất:
“Các người đều cho rằng cháu g.i.ế.c An An, phải không?! Được thôi—cháu đi nhảy lầu trả mạng cho nó ngay đây!!”
Bác Mã vội túm lấy cánh tay tôi:
“Ôi trời, cái thằng bé này! Bác mới hỏi vài câu sao con đã nổi nóng thế!”
Đang lúc giằng co, bố tôi hớt hải chạy đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông thở hổn hển nói với bác Mã:
“Vừa có điện thoại! Vụ án có tiến triển lớn rồi—hung thủ ra đầu thú!”
15
Chiều tối 19 giờ, ngày 22 tháng 8—ngày thứ hai sau khi xảy ra vụ án—có người đến đồn công an tự thú.
Điều khiến tất cả mọi người kinh ngạc:
Hóa ra là Ngô Triết—đứa con ngờ nghệch của chú Ngô ở tiệm tạp hóa.
Tôi sực nhớ ra một chuyện.
Tối 21, cũng là đêm An An bị hại, tôi đã đến tiệm tạp hóa của chú Ngô nghe điện thoại.
Hôm đó tôi còn nói chuyện vài câu với chú Ngô, hỏi sao không thấy anh Ngô Triết.
Nhớ rõ chú từng thở dài, nói Ngô Triết lại không biết chạy đi đâu chơi, vợ chú đã ra ngoài tìm.
Vậy thì lúc ấy, Ngô Triết đang làm gì?
Chẳng lẽ—g.i.ế.c An An xong bỏ trốn?
Nhưng nói thẳng ra thì… anh ta hoàn toàn không cần phải chạy.
Anh ta là đứa ngốc.
Dù có g.i.ế.c người… cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự.
16
Hai ngày nay ở nhà, tôi nghe lén được người lớn bàn tán đứt quãng, nhờ đó biết được tiến triển vụ án.
Vợ chồng nhà họ Ngô đưa con trai đến đồn cảnh sát không phải để tự thú, mà là giao nộp chứng cứ quan trọng.
Theo lời dì Vệ—mẹ của Ngô Triết—thì con trai bà gần như ngày nào cũng chạy lung tung bên ngoài, đến giờ ăn tối sẽ tự quay về.
Vì khu này là tập thể công nhân nhà máy, người trong nội bộ, không phức tạp—nên hai vợ chồng họ cũng khá yên tâm.
Nhưng ngày 21, Ngô Triết đến tận sáu giờ chiều vẫn chưa về.
Dì Vệ tìm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy anh ta ngoài phố.
Lúc đó, cảm xúc của Ngô Triết rất bất thường, miệng kêu ú ớ loạn xạ, trên tay có vết thương, trong tay còn cầm một chiếc váy trắng dính máu.
Dì Vệ biết hỏi cũng vô ích, định ném luôn cái váy không rõ nguồn gốc kia đi.
Không ngờ con trai sống c.h.ế.t không buông, sau đó còn giấu vào… trong đáy quần.
Bất đắc dĩ, dì Vệ đành thuận theo nó, kéo nó về nhà trước.
Không ngờ về chưa bao lâu, bên ngoài bỗng ồn ào—nhiều xe cảnh sát và công an ập đến.
Chú Ngô và dì Vệ cũng chạy ra xem, thấy cảnh sát từ căn nhà hoang ở tầng bảy khiêng ra t.h.i t.h.ể An An.
Lúc này họ mới biết—An An đã c.h.ế.t. Cách c.h.ế.t cực kỳ t.h.ả.m và kỳ dị—chiếc váy trên người cũng biến mất.
Hai vợ chồng họ lập tức nghĩ đến chiếc váy trắng trong tay đứa con ngờ nghệch của mình.
Họ vội chạy về nhà, dỗ dành mãi mới lấy được chiếc váy.
Nhìn kỹ, bên trong mép dưới váy có thêu hai chữ “An An” và một dãy số điện thoại bàn của đơn vị.
Hai vợ chồng lập tức rơi vào hoảng loạn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Không phải họ chưa từng nghi ngờ con mình. Nhưng họ hiểu con trai họ.
Anh ta ngốc, nhưng tính tình hiền lành, hầu như không có tính tấn công. Chỉ khi bị bắt nạt đến cùng cực mới phản kháng.
Với trí tuệ của anh ta, tuyệt đối không thể dụ được An An từ nhà tôi ra ngoài.
Hơn nữa—anh ta không biết mở khóa.
Vậy chỉ còn một khả năng:
Chiếc váy là do anh ta nhặt được.
Ban đầu, vợ chồng chú Ngô không muốn dính dáng, định ném váy đi—không muốn “bước vào vũng nước đục”.
Nhưng suy đi tính lại, nghĩ đến việc An An mới tí tuổi đầu mà bị hại thê thảm, cuối cùng họ không nỡ—chủ động mang váy lên đồn cảnh sát.