Nghi Phạm Im Lặng

Chương 5



Đó là anh trai của dì Mã—bác ruột An An.

 

Bác Mã cầm theo một bình nước nóng, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc, ánh mắt dừng lại trên người tôi.

 

 

Tôi thấy nắm đ.ấ.m của ông siết chặt, rõ ràng đang cố nén giận. Nhưng ông không nói gì với tôi, chỉ hung dữ liếc tôi một cái rồi hỏi bố:

“Giờ tình hình sao rồi?”

 

Bố tôi nói:

“Cảnh sát đang rà soát cả khu tập thể. Lúc tôi đi còn đang lấy dấu vân tay.”

 

Nói xong, bố nhìn về phía phòng bệnh:

“Tiểu Tần sao rồi? Đỡ hơn chưa?”

 

Bác Mã lắc đầu, thở dài:

“Khóc đến ngất đi. Đừng đứng giữa hành lang nữa, qua bên này nói.”

 

Bố tôi đáp, rồi đưa hộp cơm và trái cây cho tôi, tiện tay vỗ một cái lên sau đầu tôi, ánh mắt đầy cảnh cáo:

“Đem cơm vào, đừng làm ồn đ.á.n.h thức dì Mã!”

 

Tôi cúi đầu:

“Dạ… biết rồi.”

 

Họ đi về phía phòng nước nóng, còn tôi xách đồ, rón rén bước vào phòng bệnh.

 

Vừa đẩy cửa, tôi thấy dì Mã đã tỉnh.

 

Trong ấn tượng của tôi, dì Mã luôn xinh đẹp rạng rỡ, mặc váy thời thượng, tóc uốn xoăn bồng bềnh, đi trên đường thường có người bắt chuyện.

 

Nhưng bây giờ, dì nằm mệt lả trên giường bệnh, mặt trắng bệch như tờ giấy, hai bên tóc mai lấm tấm bạc.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Như một bông hoa tươi tắn rực rỡ—qua một đêm liền héo tàn.

 

Dì nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nhúc nhích, không lên tiếng. Nước mắt chảy từ khóe mắt xuống, thấm vào tóc rồi biến mất.

 

Chị dâu dì ngồi bên cạnh khóc, liên tục an ủi:

“Tiểu Tần, đừng như vậy…”

 

Nghe có tiếng ở cửa, chị dâu dì quay lại:

“Diễn Duy, cháu đến rồi à.”

 

Tôi ngẩn ra, chuẩn bị bước vào thì đột nhiên thấy dì Mã quay đầu.

 

Gương mặt vốn trống rỗng vô cảm của dì lúc này dần dần xuất hiện những biến đổi tinh tế—rồi biến dạng.

 

Dì trừng thẳng vào tôi, cổ họng phát ra thứ âm thanh khàn đục khó hiểu, như tiếng sư t.ử cái c.ắ.n xé con mồi.

 

Tôi biết—lúc này tôi phải quỳ xuống xin lỗi.

 

Nhưng tôi không nhúc nhích nổi. Không dám.

 

Cuối cùng, tôi—đứa hèn nhát này—đã quay đầu bỏ chạy.

 

Chạy đến cửa phòng nước nóng, tôi nghe thấy giọng bác Mã:

 

“Kiến Lâm, anh nói thẳng đi—cái c.h.ế.t của An An… có liên quan đến con trai anh không?”

 

12

 

Tôi áp sát tường, lén nhìn vào.

 

Bố tôi đang ngậm điếu t.h.u.ố.c chưa châm, xoa mắt:

“Nếu có liên quan, cảnh sát đã không thả nó về. Chẳng phải họ đã điều tra rồi sao? Trưa Diễn Duy khóa An An trong nhà, còn mình thì trốn đi hẹn hò. Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, chơi bời tận năm giờ rưỡi mới vác mặt về!”

 

Bác Mã định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

 

Bố tôi hạ giọng hỏi:

“Bên đồn công an có tiến triển gì không?”

 

Bác Mã xoa mặt, lắc đầu:

“Đội trưởng Vạn không hé một chữ. Tôi nhờ người quen trong đồn mới nghe lỏm được ít thông tin. Pháp y nói thời điểm t.ử vong của An An là khoảng 5 giờ chiều hôm qua.”

 

Bố tôi đ.ấ.m mạnh lên bể nước:

“Có khi nào là công nhân trong nhà máy không? Đúng là súc sinh! Dám hại một đứa trẻ như thế!”

 

Bác Mã lắc đầu:

“An An không bị cái… đó.”

 

Điếu t.h.u.ố.c trong miệng bố tôi rơi xuống đất:

“Hả? Tối qua tôi đứng xa nhìn t.h.i t.h.ể con bé, cổ tay hình như có dấu răng, người có máu, váy cũng bị cởi…”

 

Bác Mã cau mày:

“Pháp y nói cơ thể An An gần như không có vết thương chí mạng. Còn nói mấy từ chuyên môn gì đó… kiểu như bị hoảng sợ, đồng t.ử giãn lớn.”

 

Bố hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Là ý gì?”

 

Bác Mã đau khổ đáp:

“Ý đại khái là… An An có khả năng nhìn thấy thứ rất đáng sợ—mà bị hù c.h.ế.t.”

 

Bố tôi trợn to mắt:

“Người ta vẫn bảo tầng bảy khu tập thể có ma… chẳng lẽ An An bị quỷ…”

 

“Đừng nói linh tinh!”

 

Bác Mã cau mặt:

“Trên đời làm gì có ma! Pháp y nói muốn xác định nguyên nhân cụ thể thì phải giải phẫu. Nhưng em gái tôi không cho, c.h.ử.i cảnh sát phá án kém, không cho động vào con bé.”

 

Bố tôi thở dài:

“Thôi… về phòng bệnh đi.”

 

Nghe đến đây, tôi lập tức rời khỏi, chạy vào lối thoát hiểm rồi ngồi xuống bậc thang.

 

Mông vừa chạm bậc—đau như bị trăm nghìn kim châm.

 

Tôi úp đầu vào gối, trong đầu liên tục vang lên cuộc nói chuyện của bố và bác Mã.

 

Ngoài “ma” ra… còn thứ gì có thể dọa c.h.ế.t người cơ chứ?

 

Nhưng An An bị bệnh tim. Có lẽ hung thủ định xâm hại nó, nó hoảng quá phát bệnh mà c.h.ế.t?

 

Hung thủ rốt cuộc là ai? Sao lại ra tay với một đứa trẻ đáng yêu như thế?!

 

Nghĩ đến đây, nước mắt tôi lại trào xuống. Tất cả là lỗi của tôi—tôi đã không bảo vệ được An An.

 

Đúng lúc ấy, một luồng gió lạnh thổi qua, sống lưng tôi lạnh buốt.

 

Nỗi sợ ập đến, tim tôi đập thình thịch.

 

Tôi nghiến răng, quay đầu lại—và thấy dì Mã đứng cách tôi không xa.

 

Tóc dì xõa rũ, mặt trắng bệch, đôi mắt trừng lớn nhìn thẳng vào tôi.

 

Từng sợi lông trên người tôi dựng đứng:

“Dì…”

 

Dì Mã lạnh lùng mở miệng:

 

“Chúc Diễn Duy, chính mày g.i.ế.c con tao… đúng không?”

 

13

 

“Không… không phải!”

 

Tôi muốn giải thích, nhưng bỗng nhận ra—cái c.h.ế.t của An An, thực sự có một phần không thoát được liên quan đến tôi.

 

“Xin lỗi… dì ạ.”

 

Tôi quỳ xuống trước dì Mã, nghẹn ngào dập đầu:

“Nếu hôm qua cháu không ra ngoài chơi… thì An An đã không…”

 

“Chúc Diễn Duy!*

 

Dì Mã đột nhiên cắt ngang:

“Tại sao lúc nãy mày nghe lén cuộc nói chuyện giữa bố mày và anh tao?!”

 

“Hả?”

 

Tôi ngớ người:

“Cháu… cháu… là… cái đó…”

 

Dì Mã từng bước ép lại:

“Mày nói với cảnh sát, mày về nhà lúc năm rưỡi chiều. Thấy trong nhà không có ai, liền tưởng là tao với bố mày dẫn An An ra ngoài—nên mày đi ngủ.

 

“Mày học giỏi, chiều nào cũng tự học toán với vật lí cấp ba, bảy giờ xem *Thời Sự*. Hôm qua tại sao tự nhiên đổi thói quen đi ngủ?

 

“Từ sáu giờ tao gọi về tiệm tạp hóa, lão Ngô nói đã gõ cửa nhà mày ít nhất ba lần, đèn tắt, không ai đáp. Mày ngủ say đến thế cơ à?!”

 

Tôi né ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của dì Mã.

 

Tôi biết—dì mất con, tâm trạng hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ cần tìm một nơi để trút giận.

 

“Dì… cháu hiểu dì rất đau lòng. Cho nên dù dì đ.á.n.h hay mắng cháu, cháu cũng không oán thán.”

 

“Chúc Diễn Duy, đừng có mà đảo lộn trắng đen! Tao đau lòng—nhưng mắt tao KHÔNG MÙ!”

 

Dì Mã gào lên the thé:

“Lúc nãy ngoài phòng bệnh, tại sao mày không dám vào? Tại sao không dám nhìn tao?!”