Nghi Phạm Im Lặng

Chương 8



Đội trưởng Vạn lập tức ra hiệu cho cảnh sát giữ nguyên trật tự, đừng để đám đông ùa theo.

 

Rồi ông cùng hai cảnh sát hình sự đuổi theo Ngô Triết.

 

Tôi bám sát theo sau bố, bước lên cầu thang dẫn đến tầng bảy.

 

Bầu trời âm u, như sắp mưa lớn.

 

Tầng bảy như mọi khi—cây cỏ um tùm bừa bộn, nhà vệ sinh khô cách chừng hai mươi mét bốc mùi nồng nặc, mùa hè oi nóng càng khiến mọi người căng thẳng.

 

Không ích gì—dù cảnh sát cản, vẫn có nhiều người phá hàng rào, chen lên theo.

 

Lúc này, Ngô Triết đang cầm tấm ảnh, đứng ngây người trước căn nhà hoang.

 

Kẻ thiếu linh hồn đó dường như bị thứ gì trong căn nhà thu hút.

Anh ta đẩy cánh cửa gỗ mục, bước vào.

 

Mọi người nín thở, nhẹ nhàng theo vào đứng ở cửa.

 

Ngô Triết giống như bị lạc hướng, chạy loạn xạ trong phòng như ruồi không đầu.

Rồi ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc ghế đặt giữa phòng.

 

Chiếc ghế này mới—không phải ghế lúc An An bị trói.

Cảnh sát mua cái y hệt để phục dựng hiện trường.

 

Ngô Triết vung tay kêu ú ớ, trông có phần kích động.

 

Đội trưởng Vạn, vốn im lặng từ nãy, tiến đến bên anh ta.

Ông đặt tay lên ghế, hỏi dịu dàng:

 

“Tiểu Triết, có phải cháu muốn nói trước đây có một bé gái ngồi đây không?”

 

Ngô Triết chẳng hiểu gì, chỉ tiếp tục gào ú ớ.

 

Đột nhiên—anh ta cởi phắt chiếc áo thun trắng, khoác lên lưng ghế.

 

Dì Vệ hoảng hốt kêu lên:

“Tiểu Triết! Con làm gì đấy?!”

 

Đội trưởng Vạn quay lại trừng mắt, ý bảo mọi người im lặng.

 

“Không ai được nói gì!”

 

Ông nhìn quanh đám đông, mềm giọng hỏi:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Tiểu Triết, cháu biết ai đã để bé gái trong ảnh ngồi lên chiếc ghế này không? Chỉ cho chú xem nhé?”

 

Ngô Triết không trả lời, vẫn dán mắt vào tấm ảnh.

 

Khoảng năm phút sau, anh ta tháo dây buộc quần—một sợi ruy băng đỏ “Đi đường bình an”.

 

Ngay trước mặt tất cả mọi người, Ngô Triết dùng sợi dây đỏ buộc áo thun vào ghế.

Sau đó anh ta nhét bức ảnh An An vào giữa áo.

 

Không cần nói, ai cũng hiểu—

Anh ta đang tái hiện lại cảnh trói An An.

 

Ngô Triết dang tay ôm chặt chiếc áo trắng, nghiêng mặt cọ vào tấm ảnh.

 

Vốn đã ngu si, giờ gương mặt mãn nguyện càng khiến anh ta trông dơ bẩn, đáng sợ.

 

Lúc này, người xem xì xào:

 

“Thằng ấu dâm!”

 

“Đừng tưởng nó ngốc—chứ nó hiểu hết!”

 

“Có khi nó giả ngu để thoát tội!”

 



 

Những lời vu khống ngày càng thái quá, giọng mỗi lúc một lớn.

 

Đội trưởng Vạn đỏ bừng mặt, ra hiệu tất cả im lại:

 

“Không phải như các người nghĩ! An An không bị xâm hại! Tiểu Triết chỉ nhớ lại gì đó, đang tái diễn cảnh trước khi bị hại. Đừng đoán bừa! Đừng kích động người nhà nạn nhân—!”

 

Nhưng giọng ông bị lấn át bởi tiếng ồn ào.

 

Một tiếng gào thê lương vang lên—yếu ớt nhưng xuyên thấu, khiến đám đông dần im bặt.

 

Dì Mã, nước mắt đầm đìa, loạng choạng lao đến—

bóp chặt cổ Ngô Triết:

 

“Đồ cầm thú! Trả mạng cho con tao!!”

 

Đội trưởng Vạn và bố mẹ Ngô Triết hoảng hốt lao đến ngăn cản—

Nhưng ba người cũng không kéo nổi người phụ nữ yếu ớt kia.

 

Không biết ai hét lên đầu tiên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đánh c.h.ế.t thằng ấ.u d.â.m đi!”

 

Đám đông ồ ạt xông vào—

Cả hiện trường hoàn toàn mất kiểm soát…

 

20

 

Dì Mã vì quá đau đớn, lại một lần nữa ngất xỉu, được cấp tốc đưa đến bệnh viện.

 

Cuối cùng, Đội trưởng Vạn phải điều thêm nhiều cảnh sát, còn liên hệ lãnh đạo nhà máy lọc dầu, nhờ điều các công nhân trẻ khỏe từ các phân xưởng lên hỗ trợ, lúc đó mới khống chế được tình hình hỗn loạn.

 

Nhưng lần này, dù ông hỏi thế nào, Ngô Triết cũng hoàn toàn không còn phản ứng, chỉ co rúm trong lòng bố mẹ, ngây dại như khúc gỗ.

 

Không có cách nào khác, Đội trưởng Vạn đành phải cho giải tán.

 

Trước khi rời đi, ông dặn bố tôi:

“Chăm sóc mẹ An An cho tốt, cố gắng an ủi cô ấy.”

 

Bố tôi gật đầu đảm bảo:

“Dạo này tôi đã xin nghỉ việc, ở nhà trông nom cô ấy.”

 

Nói rồi, bố tôi móc điếu t.h.u.ố.c đưa cho ông, hạ giọng hỏi:

“Anh thấy hung thủ g.i.ế.c An An… chắc là Ngô Triết rồi nhỉ?”

 

Đội trưởng Vạn không nhận thuốc, nghiêm giọng:

“Phá án phải dựa chứng cứ. Giờ chỉ có thể nói… Ngô Triết có thể đã xuất hiện tại hiện trường lúc xảy ra án mạng.”

 

Đúng lúc đó, Đội trưởng Vạn bị hai bé gái nhỏ thu hút ánh nhìn.

 

Tôi nhìn theo—là Trường Đông Đình và Cao Tiểu Hoan, học sinh tiểu học sống cùng tầng với chúng tôi. Một đứa lớp 4, một đứa lớp 5, đều là những “chị gái” thân thiết nhất của An An khi còn sống.

 

Hai bé thì thầm với nhau, muốn bước tới nhưng lại sợ.

 

Cuối cùng, Cao Tiểu Hoan kéo Đông Đình đi tới, lễ phép chào:

 

“Chú cảnh sát, chú Chúc… và anh Diễn Duy ạ.”

 

Tôi không thân với hai bé nên chỉ gật nhẹ.

 

Đội trưởng Vạn hỏi dịu dàng:

“Có chuyện gì vậy, hai cô bé?”

 

Cao Tiểu Hoan kiễng chân nhìn về căn nhà hoang:

“Chúng cháu nghe người lớn nói… anh Ngô Triết ở phòng số 4 g.i.ế.c c.h.ế.t An An ạ?”

 

Đội trưởng Vạn đưa tay ra sau lưng:

“Đó chỉ là lời đồn vô căn cứ. Các cháu phải chăm học, đừng nghe linh tinh.”

 

Hai bé sợ hãi lùi lại hai bước.

 

Cao Tiểu Hoan huých Đông Đình:

“Nói đi!”

 

Đông Đình c.ắ.n môi, cúi đầu không nói.

 

Cao Tiểu Hoan dậm chân:

“Nếu cậu không nói, tớ nói đấy!”

 

Đông Đình đỏ mặt, như hạ quyết tâm:

“Chúng cháu… là bạn thân nhất của An An. Chúng cháu từng hứa, khi An An vào lớp một, chúng cháu sẽ cùng bảo vệ nó.”

 

Nói đến đây, mắt cô bé đỏ hoe.

Em dùng mu bàn tay lau nước mắt:

 

“Không ngờ… nó lại bị người ta hại c.h.ế.t.

 

Cháu… cháu có một chuyện về anh Ngô Triết muốn nói với chú cảnh sát.”

 

Mắt Đội trưởng Vạn sáng lên. Ông dẫn hai bé sang một góc:

“Được rồi, các cháu cứ nói.”

 

Đông Đình ấp úng, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Anh… anh Ngô Triết từng lật váy của cháu.”

 

Cao Tiểu Hoan tức giận chen vào:

“Mẹ cháu nói thằng ngốc đó không phải người tốt, bảo chúng cháu tránh xa. Lần đó cháu đi vệ sinh, hắn còn trốn ngoài cửa rình xem!”

 

Đội trưởng Vạn vừa lấy sổ ghi chép ra, lại đút trở vào.

 

Ông hỏi tiếp:

“Còn gì nữa không? Ví dụ ngày 21, hai cháu có tìm An An chơi không? Có thấy người lạ lảng vảng trước cửa nhà nó không?”

 

Hai bé đồng thanh:

“Không ạ.”

Nói rằng sắp khai giảng, các em ở nhà làm bài tập hè suốt.

 

Không thu được manh mối gì, Đội trưởng Vạn dặn các bé về nhà, nhấn mạnh tuyệt đối đừng nói bậy về Ngô Triết.

“Nếu Ngô Triết không phải hung thủ, sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của cậu ấy và gia đình.”