21
Mây đen tích tụ suốt cả buổi sáng, cuối cùng mưa bụi lất phất rơi xuống.
Tôi đứng một mình trước căn nhà hoang, nhìn vào bên trong.
Hôm nay là Thất Đầu của An An. Người ta nói linh hồn người c.h.ế.t sẽ về nhà ăn bữa cuối do người thân chuẩn bị.
Không biết… con bé có tìm được đường về nhà không?
Lúc ấy, một chiếc ô che lên đầu tôi.
Tôi nghiêng mặt—là Trường Đông Đình, bạn thân của An An.
Cô bé này xinh, người dong dỏng cao, chân tay dài. Khi những đứa trẻ khác chơi đồ hàng, bố mẹ em đã đưa đi học múa.
Tôi từng nghe trong sân khu tập thể bàn tán—có phó đạo diễn của đoàn phim muốn chọn diễn viên nhí, đã để mắt đến em.
Có lẽ sau này, em sẽ có tương lai rực rỡ.
“Anh Diễn Duy…”
Đông Đình kiễng chân cầm ô, nhẹ giọng hỏi:
“Sao anh đứng dưới mưa ở đây?”
Tôi cúi mắt nhìn cô bé:
“Thế còn em? Ở đây có người c.h.ế.t, em không sợ sao?”
Đông Đình khẽ “ừm”, rồi nhấc túi trên tay:
“Em nhờ mẹ mua cho vài bó cúc, với mấy món An An thích ăn. Em muốn… đặt ở đây cho nó.”
Mũi tôi cay xè:
“Em có lòng rồi.”
Đông Đình bật khóc:
“Anh Diễn Duy, anh đừng buồn quá… anh phải nghĩ thoáng ra…”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tôi nghẹn lại:
“Cảm ơn em. Em cũng vậy.”
Không khí tang thương.
Tiếng mưa rơi tí tách trên ô.
Tôi xoay người định rời đi.
Đông Đình gọi khẽ:
“Anh Diễn Duy… anh học giỏi lắm, luôn là thần tượng của em. Anh phải cố lên, thi đậu trường trọng điểm nhé.”
Tôi quay lại, mỉm cười nói với em:
“Em cũng vậy.
Có người từng nói với anh—
dù là mầm cỏ mọc ở nơi không có ánh mặt trời, cũng phải cố mà hướng về phía mặt trời.
“Chúc chúng ta sau này… đều có một cuộc đời sáng rực và tốt đẹp.”
22
Cảnh sát đưa Ngô Triết đến hiện trường không bao lâu đã thả anh ta về.
Dì Mã không thể chấp nhận kết quả này. Hôm đó biết bao cặp mắt đều nhìn thấy — Ngô Triết phản ứng mãnh liệt với ảnh của An An, hơn nữa còn tìm đúng căn nhà hoang, tái hiện động tác trói và sàm sỡ.
Nhân chứng, vật chứng đều có cả!
Dì Mã vô số lần đến đồn cảnh sát phản đối, yêu cầu bắt giữ Ngô Triết và cả bố mẹ bao che cho hung thủ. Bà thậm chí liên hệ cả phóng viên đưa tin, muốn gây sức ép dư luận lên cảnh sát.
Nhưng phía cảnh sát không làm theo ý bà, mà còn giải thích:
Ngô Triết quả thực có làm động tác trói, nhưng cũng có thể nói anh ta chỉ đang tái hiện một hình ảnh trong trí nhớ.
Hơn nữa, hiện tại:
Không có lời khai của Ngô Triết,
Thiếu bằng chứng quan trọng nhất — chiếc chìa khóa thứ tư bị mất của nhà họ Chúc.
Chỉ có thể kết luận Ngô Triết là nghi phạm trọng điểm, chứ không thể nói anh ta chính là hung thủ.
Dì Mã sụp đổ hoàn toàn, c.h.ử.i cảnh sát ăn tiền nhà họ Ngô nên bao che tội phạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu cảnh sát và pháp luật không còn đại diện cho công lý, vậy thì bà sẽ tự đòi lại công bằng cho con gái mình.
Dì Mã liên tục tìm đến nhà họ Ngô đòi hung thủ. Bà muốn Ngô Triết tự miệng thừa nhận đã g.i.ế.c An An.
Lúc đầu, vợ chồng nhà họ Ngô còn cúi đầu xin lỗi, nói năng mềm mỏng. Về sau, dì Mã động thủ đ.á.n.h Ngô Triết.
Mẹ Ngô Triết thương con, đẩy dì Mã một cái.
Hai người phụ nữ đ.á.n.h nhau ngay giữa sân tập thể, nếu không có người can, e là sẽ có án mạng.
Cuối cùng mẹ Ngô Triết xin nghỉ việc, dẫn con trai trốn đi nơi khác tránh đầu sóng. Nhưng chồng bà và con gái bà thì khổ.
Không biết từ đâu rộ lên lời đồn:
Hung thủ thật sự không phải Ngô Triết, mà là bố nó.
Nói ông Ngô nhìn bề ngoài hiền lành thật thà, nhưng trong bụng toàn ý xấu. Không đi làm mà mở một quầy tạp hóa ngay tại nhà, rảnh rỗi cả ngày, rất tiện để rình xem nhà nào người lớn đi vắng, ra tay với mấy đứa bé xinh xắn.
Người ta đồn rằng hôm đó, ông Ngô lừa được chìa khóa từ tay An An, mở khóa vào nhà họ Chúc, đưa An An đến căn nhà hoang tầng 7 để xâm hại. Ngô Triết đứng xem toàn bộ quá trình, nên mới nhặt váy về, còn mô phỏng hành động trói.
Còn con gái nhà họ Ngô — Ngô Đan Đan.
Cô bé học lớp 7, cùng trường với tôi.
Vừa khai giảng, tin đồn bố và anh trai nó là hung thủ lan khắp trường. Nó bị bạn bè cô lập, vài đứa nghịch ngợm còn đặt biệt danh cho nó —
“Em gái kẻ h.i.ế.p d…”, “Con gái của hung thủ”.
Có đứa còn cố ý bỏ ếch vào cặp nó, hoặc đang giờ học thì kéo ghế để nó ngã cho vui.
Trong ấn tượng của tôi, Ngô Đan Đan là cô bé hoạt bát, cởi mở. Nhưng từ đó về sau… tôi không thấy nó cười nữa.
Còn dì Mã…
Sức khỏe vốn đã yếu, lần này hoàn toàn suy sụp.
23
Buổi chiều tan học, tôi mua mấy cái bánh bao ở cổng trường, rồi vội vàng chạy về.
Nhà bừa bộn, tôi không kịp dọn, lập tức nhóm bếp nấu cơm.
Tôi nhanh tay xào đĩa khoai tây, rồi bưng vào phòng dì Mã.
Dì Mã nằm trên giường, ôm con búp bê, xung quanh vương vãi quần áo An An từng mặc. Bà khóc đến hốc mắt trũng sâu.
“Dì ơi, ăn cơm đi ạ.”
Tôi đặt cơm lên tủ đầu giường. Ly nước tôi rót cho bà buổi sáng vẫn còn nguyên, chưa uống ngụm nào.
“Dì… xin dì gắng gượng một chút.”
Tôi cố nén nước mắt, nửa quỳ bên giường, ngẩng mặt nhìn bà:
“Dì yên tâm… từ nay cháu sẽ thay An An hiếu thuận với dì.”
Khuôn mặt đờ đẫn của dì Mã cuối cùng cũng có chút biến đổi. Bà liếc tôi bằng ánh mắt chán ghét, rồi quay đầu sang chỗ khác.
“Bố mày đâu?”
Tim tôi thót mạnh.
Lúc tôi tan học về, tôi thấy bố vào tiệm làm tóc gội đầu — bà chủ nhuộm tóc đỏ, nghe nói còn “làm thêm nghề kia”, chẳng phải người đàng hoàng.
Tôi sợ làm dì Mã kích động hơn, nên không dám nói thật.
“Cháu… cháu không biết. Chắc bố vẫn ở đơn vị.”
Dì Mã hừ lạnh, không nói nữa.
Tôi thở dài.
Chuyện liên quan tới tiền bạc, sinh tử… thì vợ chồng tái hôn sẽ lộ hết khoảng cách và tính toán.
Lúc mới điều tra vụ án, bố tôi còn là người chồng, người cha kế tốt — chạy ngược xuôi chăm sóc vợ, ai cũng khen.
Nhưng đến bây giờ, ông đã chán ngấy cảnh vợ rũ rượi, khóc lóc, gây chuyện. Ông tránh được thì tránh.
Tôi thấy dì Mã không ăn, đành dọn mâm trở ra. Ăn vội mấy miếng rồi chạy đến trường tự học.