Hạ Trĩ ngập ngừng, ánh mắt hướng về phía bảng tin.
Tôi theo ánh mắt con bé nhìn qua, phát hiện trên đó đang dán vài tờ giấy, phấp phới bay theo gió lùa qua cửa sổ.
Xung quanh, những tiếng bàn tán đầy vẻ hả hê bắt đầu vang lên.
"Không ngờ đấy, một cô gái ngoan ngoãn như Hạ Đường cũng thích Tống Diễm."
"Đừng nói vậy chứ, mấy đứa mọt sách cũng hay thích bad boy lắm."
"Nhìn cậu ta ngày nào cũng tỏ vẻ thanh thuần, ai biết được sau lưng lại cuồng nhiệt như thế chứ."
Tôi chẳng có phản ứng gì trước đám người này, nhưng Hạ Trĩ thì hoàn toàn ngược lại, mắt con bé đỏ hoe, tức giận hét lên:
"Mọi người im lặng đi! Thích một người thì có gì sai chứ?"
"Còn nói nữa, tôi sẽ báo với thầy cô đấy!"
Sau khi hét xong, Hạ Trĩ đẩy đám đông ra, xé hết những tờ giấy đó xuống rồi đưa chúng đến trước mặt tôi.
Nhìn tôi đầy cẩn thận, “Chị, trả lại cho chị này, chị đừng buồn nhé?”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi không nhận lấy, chỉ cúi đầu nhìn những tờ giấy bị nhàu nát.
Nét chữ thanh tú trên đó chẳng khác gì mấy so với nét chữ của tôi, toàn là những bài thơ tình đong đầy cảm xúc, từng câu, từng chữ đều tha thiết và chân thành.
Bài nào cũng bắt đầu bằng “Gửi tới: A Diễm”.
A Diễm…đúng là sến sẩm.
"Chị..."
Giọng nói mềm mại của Hạ Trĩ kéo tôi về thực tại.
Tôi siết nhẹ ngón tay, ánh mắt không gợn sóng nhìn về phía con bé.
“Làm thế vui lắm sao?”
Hạ Trĩ sững sờ, nước mắt bất ngờ trào ra từ khóe mắt, "Chị...em biết chị rất giận, nhưng mà đây không phải là lỗi của em đâu…"
Con bé nghẹn ngào, như thể vừa phải chịu đựng một nỗi oan ức to lớn vậy.
Nhưng tôi lại chẳng động lòng chút nào, chỉ lạnh lùng cười nhạt: "Rốt cuộc nhật ký đó là của ai, ai thích Tống Diễm, trong lòng em rõ nhất."
Biểu cảm trên mặt Hạ Trĩ thoáng cứng lại, có lẽ là không ngờ tôi sẽ phản ứng mạnh như thế.
Vì dù sao thì trước giờ tôi vẫn luôn nhẫn nhịn, chưa từng phản kháng lại.
Một vài bạn học thân thiết với Hạ Trĩ liền đứng chắn trước mặt con bé.
"Hạ Đường, cậu đủ rồi đấy, nhật ký của cậu đâu phải do Tiểu Trĩ dán lên."
Ngay lập tức, những ánh mắt tò mò lại đổ dồn về phía tôi.
"Mọi người có thấy sắc mặt của Hạ Đường không? Đáng sợ thật đấy."
"Nghe nói Hạ Đường ghen tị với Hạ Trĩ từ lâu rồi, nhưng không ngờ là cậu ta còn không thèm giả vờ gì luôn."
"Hai người bọn họ thực sự là sinh đôi à? Hạ Trĩ xinh đẹp như vậy, nhìn tới Hạ Đường tôi còn tưởng là hai người khác nhau đấy."
Những lời bàn tán đầy ác ý liên tục vang lên bên tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi chỉ biết cúi đầu, siết chặt lòng bàn tay, cảm giác như bản thân đang quay ngược thời gian về bốn năm trước, khi tôi rơi vào cảnh cô độc, không ai thèm giúp đỡ.
Tựa như một người đang đuối nước, lại một lần nữa bị đẩy rơi xuống dòng nước lạnh lẽo, ngạt thở đến mức sắp kiệt sức.
Đột nhiên, một tiếng "rầm" vang lên từ phía cửa lớp.
Tôi mơ màng nhìn qua.
Không ngờ lại nhìn thấy Tống Diễm - nam chính của màn kịch này.
Cậu ấy ngược sáng đứng ở cửa chính, tay đút vào túi quần, vẻ mặt đầy tức giận.
Tống Diễm lại đá mạnh một cái vào bàn, "Còn ai dám ồn ào nữa xem?"
Trong chớp mắt, cả lớp liền im bặt.
Tôi cũng thu lại ánh mắt, nhìn tới khuôn mặt đầy nước mắt xinh đẹp của Hạ Trĩ.
Cuối cùng, giữa không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, tôi nhẹ nhàng lên tiếng: “Đúng, nhật ký là của tôi, tôi thích Tống Diễm.”
2.
Tối hôm đó, sau giờ học tự học buổi tối, tôi vẫn như thường lệ ra quầy bán xúc xích nướng ở cổng sau trường.
Khi đĩa đầu tiên vừa nướng xong thì Tống Diễm đã đến.
Mỗi tối, cậu ấy đều có thói quen ghé qua mua một cây xúc xích nướng.
Tôi cứ tưởng là sau chuyện sáng nay thì Tống Diễm sẽ không đến nữa chứ.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của quầy hàng, khuôn mặt tuấn tú của cậu ấy toát lên một khí chất mạnh mẽ, như thể không gì có thể làm khó được cậu.
Tống Diễm đút một tay vào túi, thẳng thắn hỏi: “Cậu thích tôi à?”
Tôi khựng lại một chút, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng đáp lại, “Ừ.”
Tống Diễm nhướn mày, “Tôi không thích kiểu người như cậu.”
Giọng cậu ấy lười biếng, chẳng phải khuyên bảo cũng chẳng phải cảnh cáo, dường như chỉ là một câu nói qua loa mà thôi.
Tôi mím môi, im lặng một lúc rồi đáp: “Tôi biết.”
Tống Diễm vừa có gia thế lại có ngoại hình xuất sắc, cậu ấy phong lưu và thích chơi bời, nói cậu ấy là người nổi bật nhất trong trường cũng không ngoa.
Với các mối quan hệ tình cảm, cậu ấy cũng khá thoải mái và tuỳ tiện, không có bất kỳ ngoại lệ nào, cứ định kỳ mỗi tháng lại thay bạn gái một lần.
Bạn gái của Tống Diễm đều là những cô gái có vòng eo nhỏ, đôi chân dài, và xinh đẹp yêu kiều.
Tất nhiên là hoàn toàn khác xa với kiểu như tôi, một đứa mọt sách bình thường chẳng có gì nổi bật.
Tôi đã từng bắt gặp một đàn chị lớp trên đang níu lấy áo Tống Diễm ở cổng trường, cầu xin cậu ấy quay lại với mình. Nhưng lúc đó Tống Diễm chẳng biểu lộ cảm xúc gì cả, chỉ lạnh lùng giật lại áo khỏi tay đàn chị.
Giọng cậu ấy lạnh lùng mà thản nhiên: "Tôi đã nói rồi, chúng ta chỉ là quan hệ có qua có lại, bất cứ lúc nào cũng có thể chia tay, đừng mang cảm xúc thật vào."
Trong gió lạnh, cô gái mảnh mai khóc đến đáng thương, còn chàng trai cao lớn bên cạnh chỉ biết đứng nhìn, cuối cùng mới nhíu mày rồi ném áo khoác cho cô gái.