Tôi siết chặt tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tống Diễm.
"Tống Diễm, không thích tôi thì đừng trêu đùa tôi."
Tống Diễm hơi ngạc nhiên, dường như bị lời nói của tôi làm cho bất ngờ.
Cậu ấy giơ tay sờ sờ cổ, "Cái này cũng tính là trêu đùa à?"
Tôi cụp mắt, trả lời: "Tôi thích cậu, vậy nên mọi hành động của cậu đối với tôi đều là trêu đùa."
Chỉ là một câu nói vô lý, nhưng chẳng hiểu tại sao Tống Diễm lại nghe vào, cậu ấy rời đi.
Trước khi đi còn để lại một cho tôi một hộp chocolate, "Trả lại cậu viên kẹo lần trước."
Tôi mở hộp chocolate được đóng gói tinh xảo ra và ăn thử một viên.
Thật ngọt!
Tôi gặp Tống Diễm vào chiều tối thứ Bảy tuần trước.
Khi đó cậu ấy hẳn là vừa mới đánh nhau xong, trên người đầy thương tích, sắc mặt lại tái nhợt, đang dựa lưng vào góc phố chật hẹp và ẩm ướt.
Tôi ngồi xổm trước mặt cậu ấy, hỏi: “Tống Diễm, cậu thua trận à?”
Tống Diễm tức đến mức bật cười, trừng mắt nhìn tôi, "Cả đời anh đây chưa biết thua là gì đâu."
Nói xong, cậu ấy lại nhắm mắt, nhíu mày và thở hổn hển.
Tình trạng của Tống Diễm rõ ràng nhìn không giống người mới vừa đánh thắng trận lắm.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, vết thương trên trán và khóe miệng vẫn còn đang rỉ máu.
“Vậy sao trông cậu thảm thế?”
Tống Diễm hé mắt, giọng khàn đặc: "Học sinh giỏi, chưa từng thấy qua người bị hạ đường huyết à?”
"Có kẹo không?"
Tôi lục trong túi: "Chắc là có."
Một phút sau, Tống Diễm im lặng nhìn viên kẹo gừng trong lòng bàn tay tôi.
"Cái này cũng tính là kẹo à?"
"Sao lại không?" Tôi mở giấy gói kẹo, không đợi Tống Diễm từ chối đã đút thẳng vào miệng cậu ấy.
Cậu ấy nhíu mày, ngậm một lúc rồi khẽ thở dài, mệt mỏi đánh giá: "Trên đời sao lại có loại kẹo khó ăn như vậy chứ."
"...Không thích thì đừng ăn."
3.
Tôi trở về nhà sau khi đóng quầy hàng.
Khi mở cửa, tôi nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng ra từ trong nhà.
Nhưng đến lúc tôi bước vào thì tiếng của mẹ và Hạ Trĩ lại im bặt.
Đứng ở cửa ra vào, tôi thấy bọn họ đang ngồi trên sofa, Hạ Trĩ còn đang dựa vào vai mẹ.
Con bé liếc nhìn tôi một cái, có lẽ là vẫn không hài lòng với lời “biện hộ” sáng nay của tôi.
Mẹ cũng không nhìn tôi, vẫn tiếp tục đan len, "Để dành cơm cho con rồi, mau đi ăn đi."
Tôi đi về phía bàn ăn.
Sau lưng vang lên tiếng nũng nịu của Hạ Trĩ.
"Mẹ, con muốn mua một chiếc váy."
"Hôm qua vừa mới mua hai chiếc, sao lại còn muốn mua nữa?" Mẹ tôi vừa bất đắc dĩ vừa âu yếm nói.
"Sắp tới hội thao ở trường rồi, con muốn hôm đó bản thân phải trông thật xinh đẹp.”
Hạ Trĩ đút cho mẹ một quả nho, bà được dỗ ngọt đến nỗi cười tươi rói: “Mẹ sẽ đưa tiền cho con, con cầm tiền tự đi mua nhé.”
Trên bàn ăn, tôi nhìn thấy trong nồi vẫn còn một ít cháo.
Trong số những chiếc đĩa lộn xộn, một cái còn sót lại nửa chiếc đuôi cá, đĩa khác chỉ còn lại vài miếng ớt chuông và một ít thịt băm, có vẻ như là món ớt chuông xào thịt.
Tôi liếc nhìn chiếc nắp đậy thức ăn ở bên cạnh, im lặng không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi ăn hết chén cháo nguội lạnh, tôi rửa chén rồi quay về phòng đọc sách.
Chưa đọc được bao lâu thì cửa đã bị mở ra từ bên ngoài.
"Đã nói bao nhiêu lần là đừng đóng cửa, sao con vẫn cứ đóng lại hả? Sợ người khác thấy con đang làm gì à?"
Mẹ trách móc tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cúi đầu ngoan ngoãn: "Con biết rồi."
Mẹ tôi từ cửa đi vào, thái độ vẫn thẳng thừng, giọng điệu thản nhiên: "Tiểu Trĩ nói môn toán của con bé không tốt, sắp thi đại học rồi, con dạy tiểu Trĩ một chút đi."
"Con không có thời gian."
"Không có thời gian là sao?".
Mẹ tôi đập bàn.
"Tiểu Trĩ là em gái con, để con dạy kèm cho con bé một chút thì mất bao nhiêu thời gian chứ?"
Tôi cảm thấy bản thân thật sự đã làm “bao cát” đủ lâu rồi.
Tôi gấp sách lại, nhìn mẹ: "Chỉ vì con sinh ra trước em ấy mười phút à?"
"Con thái độ gì đó!"
Mẹ tôi tức giận, nước bọt b.ắ.n lên cả sách của tôi.
"Hay là thôi đi mẹ." Hạ Trĩ từ ngoài cửa bước vào, “Con vẫn luôn biết là chị không thích con mà.”
"Nó có tư cách gì mà không thích con!" Mẹ tôi vẫn tức giận, vỗ bàn rầm rầm.
Tôi có chút buồn cười.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Hai người bọn họ thực sự chỉ cần nói vài câu là có thể đội ngay “cái nồi” này cho tôi nhỉ?
4.
Tôi bỏ ra khỏi nhà.
Trước khi đi, mẹ còn nói tôi tốt nhất nên ch luôn ở ngoài đường đi.
Đúng là thật tàn nhẫn.
Tôi bước một mình trên con phố lạnh lẽo, gió thổi xào xạc, tôi đưa mũi giày đá đá những viên sỏi nhỏ dưới chân.
Hồi còn nhỏ, cứ cách ba ngày là cả nhà lại phải đi bệnh viện vì sức khỏe của Hạ Trĩ không tốt.
Mẹ tôi nói đó là do tôi đã chiếm hết chất dinh dưỡng của con bé từ khi còn ở trong bụng mẹ, vậy nên Tiểu Trĩ mới hay bệnh tật như vậy.
Có lẽ là vì như vậy nên ba mẹ lại càng không thích tôi.
Bởi vì khi đó còn nhỏ, tôi vẫn luôn tự trách mình và tha thứ cho sự thiên vị của bọn họ.
Nghĩ đến đây, tôi lấy điện thoại ra và mở một tài khoản mạng xã hội.
Đây là tài khoản của Hạ Trĩ.
Chỉ cần bấm vào bất kỳ video nào thì cũng có thể thấy được những bức ảnh tràn đầy sức sống của con bé.
Mặc dù là sinh đôi, nhưng từ nhỏ Hạ Trĩ đã luôn xinh đẹp hơn tôi rồi.
Con bé vui vẻ hoạt bát, còn tôi thì trầm lặng và ít nói.
Đó là lý do mà mọi người đều thích em ấy hơn.
Mỗi khi có buổi họp mặt gia đình, họ hàng cũng sẽ luôn so sánh hai chúng tôi với nhau.
Lúc đó, Hạ Trĩ mặc một chiếc váy công chúa rất xinh đẹp và chơi đàn violin, còn tôi thì chỉ mặc một chiếc áo len rách rồi núp trong góc.
Dù bọn họ có so sánh thêm bao nhiêu lần thì cuối cùng, kết luận cũng chỉ có một: không giống sinh đôi chút nào.
Thỉnh thoảng mọi người sẽ khen tôi học giỏi.
Nhưng sau đó mẹ tôi sẽ vội vàng phản bác rằng: "Nếu Tiểu Trĩ không bị bệnh thì thành tích của con bé sẽ càng tốt hơn nữa.”
Tôi bấm vào video mới nhất của Hạ Trĩ, đó là một vài tấm hình selfie của con bé trong lớp học.
Không biết là vô tình hay cố ý, tấm nào cũng đều có hình bóng của một chàng trai.