Nghiện Ngọt
Tôi nhìn chằm chằm hai chữ "Bắc Thành" một lúc, sau đó lưu số đó vào danh bạ.
Nhưng chủ nhân của dãy số đó lại chẳng bao giờ gọi đến nữa.
"Sau cuộc gọi đó, Tống Diễm nhốt mình ở trong phòng rất lâu.”
“Hôm sau bước ra cũng không tìm tới rượu, càng không vẽ mắt nữa. Chỉ lo tập trung vào công việc, trông như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy…cậu ấy đã sớm biến thành cái xác không hồn rồi.”
41.
Cuối cùng tôi vẫn không lên chuyến bay đó.
Dựa theo địa chỉ Phó Tranh đã đưa, tôi quyết định đến nhà Tống Diễm.
Mật mã vào cửa rất đơn giản - chính là ngày mà tôi và anh ấy chính thức yêu đương.
Phòng khách trống trải, lạnh lẽo.
Tôi lên lầu, mở cửa phòng ngủ.
Rèm cửa bên trong dày nặng che kín hết ánh sáng, khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Một bóng người mơ hồ ngồi dưới đất, lưng tựa vào mép giường.
Tôi bước vào, trong phòng thoang thoảng mùi rượu.
Đi thêm vài bước, mũi chân tôi liền đá trúng vài chai bia.
Tôi khẽ gọi: "Tống Diễm..."
Không có hồi đáp.
Tôi kéo rèm cửa ra một chút, ánh sáng chói loá bên ngoài liền tràn vào, phủ lên người Tống Diễm.
Anh ấy chậm rãi mở mắt, hàng mi run rẩy.
Tôi nửa quỳ nửa ngồi trước mặt anh ấy, chạm nhẹ lên trán anh: “Khó chịu không? Anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu rồi?”
Tống Diễm không trả lời, đồng tử dần dần lấy lại tiêu cự, chăm chú nhìn tôi, tựa như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Có lẽ là vì say rượu nên đã mất đi sự sắc bén thường ngày.
Dưới ánh mặt trời, khoé mắt của Tống Diễm ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt.
Một lúc sau, anh ấy quay đầu đi chỗ khác, tránh khỏi sự đụng chạm của tôi.
“Không phải định đi sao? Còn quay lại làm gì?”
“Em không đi nữa.” Tôi khẽ dỗ dành.
“Em còn mua luôn cả quà năm mới cho anh rồi.”
Tôi lấy ra một chiếc hộp từ trong túi, bên trong là một chiếc vòng tay.
Là một sợi dây bạc mảnh, ở giữa gắn một viên đá đỏ hình viên kẹo.
Vốn dĩ là định đợi đến khi trở về mới tặng cho anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Xấu như vậy, ai mà thích cho nổi.”
“...Đưa tay cho em.”
Lúc đeo vòng cho Tống Diễm, đầu ngón tay chợt tôi chạm phải những vết sẹo lốm đốm.
Tôi liền lật tay anh lại.
"γλυκφιλο."
Xung quanh vùng da ửng đỏ, nổi bật lên một dòng chữ xăm màu xanh đen.
Ngón tay tôi chầm chậm lướt qua những dấu vết gồ ghề ấy, sống mũi cay cay.
“Sao anh không xoá nó luôn đi?”
“Liên quan gì đến em?”
Tống Diễm uống khá nhiều, đôi mắt ngập nước, chất giọng khàn khàn mang theo chút ngang bướng.
“Tránh xa anh ra, chúng ta cùng lắm chỉ là bạn học thôi.”
Tôi không nghe lời anh, nghiêng người tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo lấy sợi dây chuyền bạc trên cổ Tống Diễm.
Anh ấy không phản kháng, để mặc cho tôi hành động.
Sợi dây chuyền ẩn dưới lớp áo cuối cùng cũng lộ ra, mặt dây chính là một chiếc nhẫn.
Là chiếc nhẫn ba mươi ba tệ mà năm đó tôi đã tặng cho Tống Diễm.
Tám năm trôi qua, trên chiếc nhẫn bạc rẻ tiền ấy đã sớm đầy vết xước lớn nhỏ.
Tôi chớp mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Khóc cái gì chứ?’ Tống Diễm lau nước mắt cho tôi, giọng trầm thấp, “Không được khóc.”
Tôi ôm chầm lấy anh ấy, nước mắt thấm ướt bờ vai anh.
Cuối cùng thì cảm xúc dồn nén bấy lâu nay cũng không thể kìm nén được nữa.
“Tống Diễm, em thừa nhận…bản thân em tham lam, cái gì cũng muốn có…Nhiều năm như vậy, em thực sự không quên được anh, ngược lại còn rất nhớ anh…”
Cả người Tống Diễm run rẩy, chậm rãi vòng tay ôm lấy tôi.
Khi lồng n.g.ự.c áp sát vào nhau, tôi khóc, anh cũng khóc.
Tống Diễm nghẹn ngào:
“Được, Hạ Đường em muốn gì cũng được.”
“Tất cả của anh đều cho em.”
“Nhưng xin em…đừng để anh phải trắng tay.”
“Ít nhất…em cũng phải yêu anh…”
“Hạ Đường, xin em đừng lại bỏ rơi anh thêm lần nào nữa.”
[Hoàn chính văn]