Nghiện Ngọt

Chương 24



38. 

 

Hôm sau, tôi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, muốn chọn một món quà năm mới cho Tống Diễm. 

 

Nhưng không ngờ lại gặp được Hạ Trĩ ở đó. 

 

Cô gái nhỏ nhắn trong ký ức của tôi đang xách túi mua sắm, mặc một chiếc váy len màu nâu, bụng nhỏ hơi nhô lên. 

 

Hạ Trĩ sững sờ nhìn tôi, khẽ gọi: “Chị?” 

 

Không có bất kỳ lời mắng chửi hay mỉa mai nào. 

 

Trong quán cà phê, tôi và con bé ngồi đối diện nhau.

 

Chúng tôi nói vài câu về tình hình gần đây, tựa như chưa từng có những chuyện trong quá khứ vậy.

 

Tách cà phê nóng khẽ rung động, khói trắng lượn lờ bay lên.

 

Hạ Trĩ gọi một cốc sữa nóng, nhẹ nhàng xoa bụng, vẻ mặt bình yên.

 

Con bé kết hôn từ năm ngoái, bây giờ đã mang thai được sáu tháng rồi.

 

Nói chuyện với nhau được vài câu, cả hai chúng tôi lại rơi vào khoảng không yên lặng. 

 

Hai tay Hạ Trĩ ôm lấy ly sữa, do dự nói: “Mẹ vẫn luôn nhớ đến chị, có muốn nhà thăm bà ấy không?” 

 

Tôi cụp mắt, nhấp một ngụm cà phê, “Không cần đâu.” 

 

Có những tổn thương, dù thời gian có qua bao lâu cũng không thể xoa dịu được.

 

Khi tôi sắp rời đi, Hạ Trĩ đứng phía sau tôi, khẽ gọi một tiếng: “Chị.” 

 

Con bé nói, “Em xin lỗi...thật lòng đấy.” 

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi không quay đầu lại, bước đi không chút do dự. 

 

Khi còn trẻ, con người ta sẽ không thể tránh khỏi việc làm ra những chuyện sai lầm, dù lớn hay nhỏ. 

 

Đợi đến khi trưởng thành, có nhiều trải nghiệm hơn, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, thì mới cảm thấy hối tiếc về quãng thời gian đó. 

 

Nhưng chỉ có người từng chịu tổn thương mới có tư cách nói: “Mọi chuyện đã qua rồi.” 

 

Tôi không thể rộng lượng tha thứ cho mẹ và Hạ Trĩ, cũng không có sức để trách móc bọn họ. 

 

Chỉ đành hy vọng vào một chiều thu nào đó, khi tôi có thể nhặt lên được một chiếc lá vàng, thì cũng có thể buông tay để nó lại cho gió cuốn đi. 

 

39.

 

Một tuần sau, Tây Tây lái xe đưa tôi đến sân bay. 

 

Trong sảnh chờ, cô ấy giơ điện thoại chụp lại bóng lưng của tôi và đăng lên vòng bạn bè:

 

[Lại lên đường rồi, chúc cậu thuận buồm xuôi gió~]

 

Khi tôi đang chờ lên máy bay, đột nhiên lại có tin nhắn gửi đến.

 

Là Phó Tranh.

 

[Cậu lại sắp đi Anh à?]

 

[Lần này lại đi thêm tám năm nữa à?]

 

[Tuyệt đối đừng mà! Tống Diễm lại sắp phát điên rồi đấy.]

 

Tôi nhíu mày, gõ chữ: [Tống Diễm làm sao thế?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

[Cậu chưa lên máy bay phải không? Vừa hay tôi đang ở gần đây.]

 

Mười lăm phút sau, Phó Tranh thở hổn hển xuất hiện trước mặt tôi.

 

Tôi khá ngơ ngác.

 

"Cậu đến thật à?"

 

Cậu ta trợn tròn mắt: “Tôi còn không đến thì tối nay Tống Diễm sẽ nhảy sông mất.”

 

Tôi cảm thấy buồn cười, khẽ cong mắt:"Nghiêm trọng vậy à?"

 

Dù sao thì sau khi gặp lại, tôi cũng chẳng thấy Tống Diễm nhớ nhung gì tôi lắm. 

 

"Vậy tại sao anh ấy không đến?"

 

Phó Tranh lắc đầu đầy bất lực.

 

"Tôi bảo cậu ta đến tìm cậu, thế mà cậu ta lại nói cái gì mà, phải cho cậu tự do. Mấy năm nay, thằng nhóc này càng ngày càng dở hơi rồi.” 

 

Cho tôi tự do - đây không phải là điều mà Tống Diễm năm 18 tuổi có thể làm được đâu. 

 

“Tôi chỉ về Anh để bàn giao công việc thôi.” 

 

Lời của Phó Tranh khiến tôi dường như nhận ra điều gì đó. 

 

“Tống Diễm…mấy năm nay, anh ấy sống không tốt sao?”

 

Trước cửa sổ lớn trong sảnh chờ của sân bay, Phó Tranh châm một điếu thuốc, chậm rãi lên tiếng. 

 

Cậu ta nói, sau khi tôi rời đi, Tống Diễm đã phát điên một trận. 

 

Uống nhiều rượu đến mức xuất huyết dạ dày, nửa đêm bị đưa vào bệnh viện.

 

Tỉnh dậy liền đòi sang Anh tìm tôi, cũng vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với mẹ. 

 

“Khoảng thời gian đó, Tống Diễm chắc chắn có bệnh tâm lý, nhưng cậu ấy lại chẳng chịu nói với ai. Cứ thế sống dở ch dở hơn nửa năm trời.” 

 

“Sau đó cậu ấy học vẽ, cả người trông cũng khá hơn nhiều. Tôi đã từng lén xem qua tranh của Tống Diễm rồi…cậu ấy rất thích vẽ mắt.” 

 

“Đặc biệt là đôi mắt của cậu.” 

 

Ngón tay tôi khẽ run.

 

"Năm thứ tư sau khi cậu rời đi, công ty bắt đầu có chút thành tựu. Đêm Giáng Sinh đó, bọn tôi có uống với nhau vài ly, cuối cùng Tống Diễm đã gọi cho cậu."

 

Ký ức như những giọt mưa ẩm ướt, từng giọt, từng giọt thấm dần vào tận sâu trong lòng tôi.

 

Giáng Sinh năm đó, hình như tôi đã cùng một vài người bạn tụ tập.

 

Tôi nhớ, khi đó tôi vẫn luôn bận rộn trong bếp để làm bánh nhân thịt. 

 

Điện thoại là một đàn anh giúp tôi nghe máy.

 

Đợi đến khi tôi nhận lại điện thoại thì cuộc gọi đã bị ngắt. 

 

Đàn anh có chút áy náy: "Đầu bên kia chẳng nói gì hết."

 

Tôi không để tâm: "Có lẽ là gọi nhầm rồi."

 

Khi đó tôi có kiểm tra lại cuộc gọi.

 

Là số lạ, đến từ Bắc Thành.