Dù sao thì sau khi gặp lại, tôi cũng chẳng thấy Tống Diễm nhớ nhung gì tôi lắm.
"Vậy tại sao anh ấy không đến?"
Phó Tranh lắc đầu đầy bất lực.
"Tôi bảo cậu ta đến tìm cậu, thế mà cậu ta lại nói cái gì mà, phải cho cậu tự do. Mấy năm nay, thằng nhóc này càng ngày càng dở hơi rồi.”
Cho tôi tự do - đây không phải là điều mà Tống Diễm năm 18 tuổi có thể làm được đâu.
“Tôi chỉ về Anh để bàn giao công việc thôi.”
Lời của Phó Tranh khiến tôi dường như nhận ra điều gì đó.
“Tống Diễm…mấy năm nay, anh ấy sống không tốt sao?”
Trước cửa sổ lớn trong sảnh chờ của sân bay, Phó Tranh châm một điếu thuốc, chậm rãi lên tiếng.
Cậu ta nói, sau khi tôi rời đi, Tống Diễm đã phát điên một trận.
Uống nhiều rượu đến mức xuất huyết dạ dày, nửa đêm bị đưa vào bệnh viện.
Tỉnh dậy liền đòi sang Anh tìm tôi, cũng vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với mẹ.
“Khoảng thời gian đó, Tống Diễm chắc chắn có bệnh tâm lý, nhưng cậu ấy lại chẳng chịu nói với ai. Cứ thế sống dở ch dở hơn nửa năm trời.”
“Sau đó cậu ấy học vẽ, cả người trông cũng khá hơn nhiều. Tôi đã từng lén xem qua tranh của Tống Diễm rồi…cậu ấy rất thích vẽ mắt.”
“Đặc biệt là đôi mắt của cậu.”
Ngón tay tôi khẽ run.
"Năm thứ tư sau khi cậu rời đi, công ty bắt đầu có chút thành tựu. Đêm Giáng Sinh đó, bọn tôi có uống với nhau vài ly, cuối cùng Tống Diễm đã gọi cho cậu."
Ký ức như những giọt mưa ẩm ướt, từng giọt, từng giọt thấm dần vào tận sâu trong lòng tôi.
Giáng Sinh năm đó, hình như tôi đã cùng một vài người bạn tụ tập.
Tôi nhớ, khi đó tôi vẫn luôn bận rộn trong bếp để làm bánh nhân thịt.
Điện thoại là một đàn anh giúp tôi nghe máy.
Đợi đến khi tôi nhận lại điện thoại thì cuộc gọi đã bị ngắt.
Đàn anh có chút áy náy: "Đầu bên kia chẳng nói gì hết."