Ngoại Thất Rời Kinh Thành, Về Quê Trồng Rau Mở Quán Ăn

Chương 10: Ngẫu nhiên gặp Bùi Chiêu



Rau Bồ thái trộn lạc nhận được sự tán thưởng nhất trí của Tô Ma Ma và Nhẫn Đông, hai người đây là lần đầu tiên ăn cay, chút vị cay của dầu thù du cũng làm hai người toát mồ hôi trán, nhưng vẫn không kìm được mà nhét vào miệng.

Khê Ninh nhìn dáng vẻ hai người, trong lòng thầm cười, đợi ớt chín rồi, nàng dùng ớt làm món ăn, hai người này sẽ cay đến mức nào đây.

Ăn cơm xong, Khê Ninh nói với hai người về việc mình muốn mua đất, Tô Ma Ma và Nhẫn Đông không có ý kiến gì, trang viên ruộng đất thuộc về tài sản, là thứ có thể giữ mình.

Các nàng tuy đều mong Khê Ninh có thể vào Quốc công phủ, nhưng cũng biết dung nhan phai tàn thì tình yêu cũng nhạt, sự sủng ái của nam nhân là thứ không đáng tin cậy nhất.

“Vậy ngày mai chúng ta không bày hàng nữa, cùng cô nương đi xem trang viên.”

Bởi vì ngày mai phải ra ngoài, sẽ mất nửa ngày, Khê Ninh làm một nồi bánh rau để làm bữa trưa.

Rau Bồ thái chần nước sôi cắt khúc, cà rốt thái sợi, nấm cắt hạt lựu nhỏ, trứng xào xong cùng cho vào chậu sứ trắng, thêm muối và một chút dầu mè, cho một thìa lớn bột mì vào khuấy đều để tăng độ dính.

Vốn dĩ thêm bột tiêu và ngũ vị hương sẽ ngon hơn, nhưng Khê Ninh hiện giờ mua không nổi, nàng định sau khi mua trang viên sẽ trồng tất cả các loại gia vị cần thiết, đến lúc đó chỉ riêng việc bán gia vị cũng đủ để nàng phát tài rồi.

Rau đã trộn đều nắm trong tay thành bánh rau, bề mặt lại lăn hai lớp bột mì rồi cho lên nồi hấp.

Bánh rau hấp chín vỏ ngoài trong suốt dai ngon, rau củ bên trong nhìn rõ mồn một, rau Bồ thái xanh biếc, sợi cà rốt đỏ tươi, nấm trắng nõn, trứng vàng óng, sắc hương vị đều đủ cả, khiến người ta thèm ăn.

Khê Ninh nhân lúc còn nóng ăn một cái, tuy gia vị không đầy đủ, nhưng vị tươi của rau củ đã rất ngon, hơn nữa bánh rau ngon lại không béo, rất thích hợp khi giảm cân.

Nhưng thân hình nguyên chủ lại mảnh mai, cũng không có nhu cầu giảm cân.

Gà Mái Leo Núi

Sáng sớm ngày thứ hai, ba người chủ tớ Khê Ninh liền lên xe bò của nha hành, trang viên ở ngoài thành, đi tới đó phải mất một canh giờ, may mà Vương ma ma là người biết rõ gốc gác, nếu không Khê Ninh tuyệt đối không dám đi cùng bà ta.

Xe bò xóc nảy suốt dọc đường, cuối cùng cũng dừng lại trước trang viên.

Lúc này trong ruộng có không ít người đang bận rộn, thấy xe bò dừng lại, mọi người đều buông việc trong tay xuống mà nhìn ngắm.

“Đây là người thứ mấy rồi?”

“Không có mười người thì cũng có tám người rồi, ta đếm không xuể, các ngươi nói người này có chịu giữ chúng ta lại không?”

“Làm sao có thể, trong số những quý nhân này có mấy ai thiện tâm như Lưu lão gia, nếu thật sự không được, chúng ta cứ tự mình rời đi vậy, Lưu lão gia đã làm đủ nhiều cho chúng ta rồi.”

Bởi vì những người bọn họ, trang viên cứ mãi không bán được, trong lòng các tá điền cũng sốt ruột.

“Tới rồi, chúng ta vào trong thôi.”

Vương ma ma đã đến mấy lần rồi, thấy nhiều tá điền như vậy bà ta cũng không hề sợ hãi, che chở Khê Ninh đi vào trong, các tá điền lại gần mới phát hiện trên xe bò bước xuống là một cô nương yểu điệu, nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến khi hoàn hồn, Khê Ninh đã vào trong trang viên rồi.

“Đi thôi, chúng ta cũng đi theo xem sao.”

Trang đầu họ Lưu, là gia sinh tử của Lưu phủ, cả nhà già trẻ đều làm việc trong trang viên, y chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặt hướng đất vàng lưng hướng trời xanh, trông như một lão nông chất phác.

Thấy mấy người Khê Ninh đến, trong mắt Lưu lão hán không có bất kỳ d.a.o động nào, hiển nhiên là đã tê liệt rồi.

“Vương ma ma.”

“Lão Lưu, quý nhân lần này ta dẫn đến là thật lòng muốn mua, ngươi dẫn chúng ta đi dạo quanh trang viên đi, nếu hợp thì chúng ta sẽ định đoạt.”

Khó khăn lắm mới gặp được một người phù hợp, Vương ma ma không muốn trang viên này bị ế trong tay mình.

Lưu lão hán tuy chất phác nhưng không ngu muội, nghe lời Vương ma ma y hiểu rằng Khê Ninh nguyện ý giữ lại những hạ nhân này, ánh mắt vốn tê liệt bỗng nhiên sáng lên.

“Vâng vâng, ta dẫn các vị đi ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trang viên không lớn, tổng cộng có mười lăm hộ gia đình, mỗi nhà chỉ có thể chia được hơn một mẫu đất một chút, sau khi nộp xong tô thuế thì miễn cưỡng đủ ăn.

Theo lý mà nói hai mươi mẫu đất này căn bản không cần nhiều người như vậy, Lưu lão hán biết nghi vấn của hai người, liền nói ra nguyên nhân.

Thì ra những người trong trang viên này đều là từ Lưu phủ ra, Lưu lão gia khi còn trẻ từng đi lính hai năm, những chiến hữu trước đây vô gia cư đều được y tiếp tế về nhà mình, đặc biệt mua trang viên này để thu nhận bọn họ.

“Khê cô nương người cứ yên tâm, những người chúng ta đây đều là cần cù chịu khó, tuyệt đối không có ý nghĩ lấn chủ, không giấu cô nương, nếu không ai mua nữa, chúng ta những người này đều định rời đi rồi.”

Lưu lão gia có ân lớn với bọn họ, bọn họ không thể lấy oán báo ân.

Khê Ninh tự nhận mình có chút nhãn lực nhìn người, Lưu lão hán nói là lời thật, hơn nữa suốt dọc đường đi, những tá điền gặp được cũng đều rất thật thà hiền lành, trong lòng nàng đã có quyết định.

“Được, ta sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng.”

Nàng không nói chắc chắn, sau khi đi dạo một vòng trong trang viên liền đi theo Vương ma ma rời đi, Lưu lão hán vốn còn muốn giữ nàng lại ăn cơm trong trang viên, Khê Ninh là quý nhân duy nhất trong số những người đến đây cân nhắc mua lại bọn họ, Lưu lão hán muốn biểu hiện nhiều hơn trước mặt nàng để lấy lòng.

“Chẳng sao, sau này có khối cơ hội, ta tự mang cơm theo, các ngươi cứ về bận rộn đi.”

Lão Hán nghe nàng nói vậy, trong lòng đã hiểu rõ, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười tươi rói.

“Được được, quý nhân đi thong thả.”

Lúc quay về, mặt trời đã qua giữa trưa, tiết trời tháng tư âm lịch có chút nóng bức, Khê Ninh uống mấy ngụm nước trong ống trúc, lại chia những chiếc bánh rau đã chuẩn bị cho mấy người. Vương thẩm thấy mình cũng có phần, vô cùng cảm kích.

“Đa tạ cô nương.”

Hôm qua nàng đã nếm thử vị bánh bột mỏng, cuối cùng cũng hiểu vì sao mì vằn thắn của nhà họ Khê lại nổi tiếng đến vậy. Chiếc bánh rau này tròn trịa đáng yêu, cắn một miếng tràn ngập hương rau thơm ngát, tuy nguội lạnh nhưng cũng không hề khó ăn, dùng làm lộ phí còn tốt hơn mấy chiếc bánh cứng đến kẽo kẹt răng kia nhiều.

Mấy người ăn xong bữa cơm với nước, Khê Ninh mang theo không ít, nhưng sau khi cả mấy người ăn no vẫn còn hơn nửa giỏ nhỏ.

Ăn uống no nê, Khê Ninh tựa vào xe bò chợp mắt. Hai bên đường đều là những cánh đồng xanh ngắt, ở kinh thành chủ yếu trồng lúa mì mùa đông, lúc này đã cao đến đầu gối, dưới ruộng đầy người đang làm cỏ. Cảnh tượng này trước đây nàng chỉ thấy trong tranh.

Dù ở thời đại nào, điều bách tính theo đuổi đều là cơm no áo ấm. Khê Ninh không có theo đuổi lớn lao nào, nhưng nàng cũng không muốn những thành quả nghiên cứu của kiếp trước bị chôn vùi. Trang viên chính là bước đầu tiên để nàng cải thiện dân sinh.

Nàng đang nhìn chằm chằm cánh đồng thất thần, không để ý phía sau có một cỗ xe ngựa đang theo tới.

Khê Ninh hôm nay ra ngoài ăn mặc giản dị, nhưng dung mạo kiều mị của nàng đã định trước không thể lẫn vào giữa đám đông. Trường Lâm đang điều khiển xe, vừa nhìn đã thấy ngay.

“Gia, là Khê cô nương.”

Khê Ninh?

Nam nhân trong xe nghe tiểu tư nói, vén một góc rèm xe lên, người phụ nữ trên xe bò phía trước mặc y phục trắng, mái tóc đen nhánh. Rõ ràng vẫn là vẻ kiều mị ấy, nhưng giữa lông mày lại toát lên vẻ phóng khoáng, như hòa mình vào đất trời.

Tâm Bùi Chiêu khẽ run lên, tấm rèm buông xuống che đi đôi mắt tràn đầy ý xuân.

Trường Lâm quay lưng lại với hắn, không phát hiện sự bất thường của chủ tử. Hắn vẫn còn nhớ món ăn Khê Ninh làm, liền thúc ngựa đuổi theo.

“Khê cô nương, thật trùng hợp, cô nương cũng ra ngoài thành sao?”

Theo lý mà nói, nữ tử thường rất ít khi ra ngoài, đặc biệt nàng còn là ngoại thất của Bùi Chiêu, nhưng Khê Ninh lại không hề có ý thức này.

Gặp Trường Lâm, Khê Ninh vô thức nhìn về phía xe ngựa. Trường Lâm tưởng nàng muốn gặp Bùi Chiêu, vội vàng tỏ vẻ sốt sắng.

“Tam gia đang ở trên xe đó, cô nương lên xe đi, chúng ta sẽ đưa cô nương về phủ.”

Mặc dù lần trước Khê Ninh nói sau này sẽ lấy lại khế ước bán thân, nhưng Trường Lâm không tin. Khi xưa Khê cô nương yêu Tam gia nhà bọn họ đến sống chết, làm sao có thể dễ dàng thay đổi được? Nói không chừng đó đều là mưu kế lấy lui làm tiến của Khê cô nương.

Khê Ninh lắc đầu định từ chối, nhưng phía sau tấm rèm xe bỗng vang lên một giọng nói. “Lên đây.”