Ngoại Thất Rời Kinh Thành, Về Quê Trồng Rau Mở Quán Ăn

Chương 9:



Từ ngày đó về sau, Bùi Chiêu không hề tới nữa, Khê Ninh thoải mái tự tại, mỗi ngày cùng Tô Ma Ma hai người trộn nhân làm vằn thắn.

Mì vằn thắn nhà họ Khê dần dần nổi tiếng ở thành Bắc, không chỉ khách ở phố Ngô Đồng đến ăn, mà người ở thành Tây, thành Nam cũng tìm đến.

Tuy nhiên Khê Ninh cùng hai người chủ tớ bọn họ tinh lực có hạn, khách đông nhưng lượng cung cấp mỗi ngày không tăng lên được, không ít người xếp hàng rất lâu cuối cùng cũng không được ăn.

Tô Ma Ma nghe khách phàn nàn nhiều, cũng lo lắng cứ thế này sẽ khiến khách hàng bỏ đi, nhưng Khê Ninh lại mỉm cười đầy thâm ý.

“Ma Ma cứ yên tâm, càng không ăn được thì trong lòng họ càng nhớ, dù sao vị mì vằn thắn nhà ta là độc nhất vô nhị, sau này Ma Ma cứ viết một tấm bảng, mỗi ngày cung cấp bao nhiêu phần, ai đến trước được trước.”

Chiêu trò hạn chế số lượng mà thương gia kiếp trước dùng đến nát, Khê Ninh đã mang lên sân khấu cổ đại.

Tô Ma Ma ban đầu còn lo lắng phương pháp này có được không, nhưng nhìn thấy khách hàng càng ngày càng đông, trong lòng Tô Ma Ma không khỏi kinh ngạc thán phục, cô nương nhà mình quả là người có trí tuệ và tấm lòng thiện lương, ngay cả Tam gia nhà họ e rằng cũng không có sự khéo léo này.

Nhìn như vậy, hai người họ quả thực rất xứng đôi.

Sau tháng tư, kinh thành hoàn toàn ấm áp lên, không ít hạt giống Khê Ninh gieo trước đây cũng đã trưởng thành.

Hai mảnh vườn hoa ở ngoại viện đều được nàng trồng rau, hạt giống là Nhẫn Đông đi Tạp phô mua, Khê Ninh lén lút đổi thành hạt giống trong vòng tay của mình, dù sao Tô Ma Ma và Nhẫn Đông hai người cũng không biết những hạt giống này trông như thế nào.

Đặc biệt là chưởng quỹ Tạp phô kia nghe Nhẫn Đông muốn mua hạt giống rau, bừa bãi gói cho nàng một gói, bên trong cái gì cũng có, vừa hay tiện cho Khê Ninh thay thế.

Hai mảnh vườn hoa, một mảnh trồng rau diếp và rau Bồ thái, một mảnh trồng cà rốt, khoai tây và ớt.

Hạt giống trong vòng tay của nàng đều đã được cải tạo, hương vị ngon lại cho năng suất cao, tuy chỉ trồng một mảnh đất nhỏ này, nhưng khi thu hoạch cũng đủ cho ba người bọn họ ăn rồi.

Tuy nhiên Khê Ninh không hề thỏa mãn, những hạt giống này đối với bá tánh là lương thực cứu mạng, chỉ có ba người chủ tớ bọn họ hưởng dụng thì quá lãng phí.

Nghĩ đến năm trăm lượng bạc Bùi Chiêu để lại, Khê Ninh trong lòng đã có chủ ý.

Bà mẹ chồng của Hứa Nương tử vừa hay đang làm việc ở nha hành, nàng mang theo một sọt bánh mỏng tự làm liền đến tận nhà bái phỏng.

Hứa Nương tử mặt tròn như đĩa, tóc búi gọn sau gáy bằng một cây trâm gỗ, da nàng trắng trẻo, gặp ai cũng cười, rất hiền lành dễ gần.

Vừa mở cửa thấy là Khê Ninh, nàng vội vàng lau tay vào tạp dề, cười chào mời người vào nhà.

“Ta bảo sao sáng sớm đã nghe thấy tiếng chim khách kêu, hóa ra là Khê cô nương tới nhà.”

Thân phận của Khê Ninh trong mắt quý nhân kinh thành không phải là bí mật, nhưng những bình dân bá tánh này lại không hề hay biết, thế nhưng Hứa Nương tử lại là người tinh ranh, cộng thêm mẹ chồng nàng là nha bà, ánh mắt nhìn người của nàng cũng học được mười phần mười.

Khê cô nương này dung mạo nghiêng thành, nói chuyện nũng nịu, bên cạnh còn có hai người hầu, hơn nữa bọn họ ở đối diện, mấy lần trước Bùi Chiêu đến Hứa Nương tử đều nhìn thấy cả.

Nàng ta đã sớm đoán được, chỉ e Khê Ninh là ngoại thất của vị quý nhân nào đó. Dù là thân phận ngoại thất, nhưng người như thế bọn họ cũng không dám dễ gì đắc tội.

Hứa nương tử thái độ hòa nhã, ân cần tiếp đón. Khê Ninh cũng mỉm cười cùng nàng hàn huyên đôi câu, đoạn nói rõ ý định đến thăm.

“Vương ma ma có ở nhà chăng? Ta có chút việc muốn phiền bà giúp đỡ.”

Hứa nương tử vừa nghe, hóa ra là tìm mẹ chồng mình, lòng thầm nghĩ: hẳn là muốn mua thêm vài người hầu. Việc kinh doanh đồ ăn của nhà họ Khê náo nhiệt ra sao nàng đều nhìn thấy rõ. Tô ma ma cùng Nhẫn Đông hai người đã bận đến tối tăm mặt mũi, nay Khê Ninh muốn thêm người, cũng là lẽ thường tình.

Sinh ý tự tìm đến cửa, nụ cười nơi khóe môi Hứa nương tử càng thêm chân thành.

“Có nhà, có nhà, Khê cô nương mời vào nhà uống trà, ta đi gọi mẹ chồng ta.”

Vương ma ma là một phụ nhân mặt dài, thân hình gầy gò, ánh mắt tinh ranh, nhưng làm nha bà quen rồi, bà ta xử lý mọi việc rất khéo léo.

Vương ma ma và Hứa Nương tử đều nghĩ rằng Khê Ninh muốn mua hạ nhân, khi nghe nàng muốn mua đất, nụ cười trên mặt Vương ma ma thoáng ngừng lại, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, tố chất của nha bà vẫn còn đó, rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Khê cô nương muốn mua đất, có nơi nào ưng ý không? Ngân sách là bao nhiêu?”

Khê Ninh đương nhiên không rõ, trong mắt nguyên chủ chỉ có phong hoa tuyết nguyệt, từ nàng ta cũng không thể có được thông tin hữu ích.

Nàng chỉ nói mình có ngân sách năm trăm lượng, nhờ Vương ma ma giúp nàng để ý.

Vương ma ma gật đầu, suy nghĩ một lát rồi mở miệng.

“Nói ra thì năm trăm lượng bạc không phải ít, ruộng tốt cũng có thể mua được hai ba chục mẫu, nhưng ta thấy cô nương dưới tay chắc không có người giúp đỡ trông coi, cho nên tốt nhất là mua một nơi có kèm trang viên, vừa hay trong tay ta có một cái sẵn rồi.”

Vương ma ma suy nghĩ tinh tế, thấy mình nói xong Khê Ninh gật đầu, bà ta mới tiếp tục nói.

“Chủ nhân của trang viên này là người lương thiện, y dẫn cả nhà về phía nam, muốn tìm cho các hạ nhân trong trang viên một chủ nhân tốt, nên trang viên này được bán kèm với người, trước đây nhiều người mua đã xem qua, rất hài lòng với trang viên, nhưng không muốn tiếp nhận những hạ nhân này, nên trang viên vẫn chưa bán được.”

Mọi người đều quen dùng người của mình, một hai hạ nhân thì thôi, nhưng cả một trang viên đầy hạ nhân lại là khoai nóng bỏng tay, chỉ sợ xảy ra cục diện nô lớn lấn chủ, cho nên trang viên này dù tốt đến mấy cũng không ai dám mua.

Khê Ninh gật đầu, đây quả thực là một phiền phức, nhưng đối với nàng, đây cũng là một lợi thế, nếu hạ nhân trong trang viên hữu dụng, thì nàng lại bớt đi việc phải mua người.

“Người bán ra giá bao nhiêu?”

Gà Mái Leo Núi

Vương ma ma vừa nghe, biết nàng đã động lòng, nụ cười trên khóe miệng toe toét đến mang tai.

“Vị Lưu lão gia kia vốn muốn năm trăm ba mươi lượng, nhưng trang viên này mãi không bán được, ép giá hai ba mươi lượng thì không thành vấn đề, bạc của cô nương chắc chắn là đủ.”

Năm trăm lượng mua một trang viên cộng hai mươi mẫu đất, ngay cả trang đầu và tá điền đều đầy đủ, kiểu một bước đến đích như vậy Khê Ninh rất hài lòng, nhưng trang viên cụ thể ra sao, vẫn phải nàng tự mình đến xem một lần.

Khê Ninh hẹn Vương ma ma ngày mai đi thành ngoại xem xét, để lại bánh mỏng rồi về nhà.

Vương ma ma tiễn nàng ra cửa, vừa quay về đã không nén nổi liền cùng người trong nhà bàn luận chuyện quan hệ mẹ chồng – nàng dâu.

“Cũng không biết vị Khê cô nương này là ngoại thất của quý nhân nào, với dung mạo như vậy, vào cung làm nương nương cũng xứng đáng.”

Hứa Nương tử sống đến giờ, chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp hơn Khê Ninh.

“Quý nhân nào cũng không phải người chúng ta có thể đắc tội, Khê cô nương này tính tình hiền lành, giao hảo với nàng biết đâu còn có thể kết giao được với quý nhân.”

Vương ma ma ở nha hành lâu rồi, biết rõ nhất tầm quan trọng của nhân mạch, nếu có thể giao hảo với Khê Ninh, nhà mình ở thành Bắc cũng có chỗ dựa rồi.

Hứa Nương tử trong lòng chấn động, "Nương người cứ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Khê cô nương."

“Ừm, đi nấu cơm đi, bánh mỏng này cất đi, đợi tối Nguyên nhi bọn chúng về rồi ăn.”

“Vâng.”

Khê Ninh về đến nhà, Tô Ma Ma và Nhẫn Đông vẫn chưa dọn hàng, nàng từ vườn hái một nắm rau Bồ thái, múc nước giếng lựa sạch rửa kỹ, lại bóc nửa bát lạc, chuẩn bị buổi trưa làm món rau Bồ thái trộn lạc.

Rau Bồ thái trộn lạc là món nguội, bí quyết ngon nằm ở nước sốt, mà trong nước sốt quan trọng nhất chính là ớt.

Tuy nhiên lúc này triều đại này chưa có ớt xuất hiện, những cây ớt Khê Ninh trồng cũng phải đợi thêm hai ba tháng nữa mới chín.

Không có ớt, nàng dùng thù du thay thế.

Trong bát sứ trắng nhỏ cho vào một thìa tỏi băm, một thìa xì dầu, hai thìa giấm thơm, ba thìa dầu thù du, rồi thêm chút muối và nửa thìa đường, khuấy đều.

Rau Bồ thái chần nước sôi xong thì ngâm nước lạnh cắt khúc, rưới nước sốt lên rắc lạc, thêm chút dầu mè trộn đều là được.

Đừng thấy món này cách làm đơn giản, nhưng hương vị lại không thua kém gì sơn hào hải vị.

Khê Ninh tự mình có thể ăn hết hai bát cơm.