Mặt Bùi Chiêu thành công đen như nhọ nồi.
“Ngươi nói gì?”
Quán lẩu nóng hổi bỗng toát ra khí lạnh, Thẩm Ký xoa xoa cánh tay không hiểu gì.
“Ta nói Khê cô nương là thê tử chưa cưới của ta đó mà, nàng nấu ăn ngon như vậy, lại xinh đẹp nhường ấy, quả thực khiến ta tâm phục khẩu phục, về nhà ta sẽ bảo mẫu thân đến cầu thân ngay!”
Thẩm Ký hai mắt phát sáng hình trái tim, ngắm nhìn Khê Ninh cười ngây ngô, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của bạn hữu mình có thể g.i.ế.c người.
“Phụt! Khụ khụ!”
Giọng hắn không lớn, nhưng xung quanh đều ngồi đầy người, những ai ở gần đều nghe rõ mồn một.
Nghe thấy Thẩm Ký đòi cầu hôn Khê Ninh, họ không nhịn được nữa.
Lang quân này thật sự to gan, dám trắng trợn tranh giành nữ nhân với Bùi gia Tam lang.
Chẳng lẽ đây chính là câu nói truyền thuyết ‘bạn hữu thê, đừng khách khí’ sao?
“Ơ? Bọn họ làm sao vậy, cho rằng gia không xứng với Khê cô nương ư? Hừ! Tiểu gia đường đường là đích tử Thượng Thư phủ, Khê cô nương còn chưa chê gia đâu.”
Thẩm Ký thầm rủa, Bùi Chiêu thu ánh mắt liếc hắn một cái: “Nàng đã có chủ.”
“Làm sao có thể? Ta đến đây nhiều lần như vậy, chưa từng thấy phu quân của Khê cô nương đâu. Vả lại, có nam nhân nào lại để một tiểu nương tử kiều diễm như vậy ra ngoài buôn bán chứ, Tam ca huynh đừng hòng lừa ta.”
Hắn đã nhận định Khê Ninh, không nàng thì không cưới!
Sắc mặt Bùi Chiêu càng lúc càng đen, rất muốn ném tên bạn hữu này ra ngoài.
“Tam gia, người đến tìm cô nương của chúng tôi sao?”
Nhẫn Đông đi tới, ân cần hỏi.
Trước đây Tam gia và cô nương giận dỗi, nàng ta và Tô ma ma đều lo lắng vô cùng, đặc biệt là cô nương đã buồn bã nhiều ngày như vậy, chắc chắn là không buông bỏ được Tam gia.
Tranh thủ lúc Khê Ninh vào hậu bếp, Nhẫn Đông liền nóng lòng chạy đến hỏi.
“Tìm cô nương của các ngươi ư? Tam ca, huynh quen biết Khê cô nương sao?”
Thẩm Ký vẻ mặt ngây ngô, các khách xung quanh đều không nhịn được mà thương hại hắn.
Còn gì thảm hơn việc người mình thích lại là nữ nhân của huynh đệ mình sao?
Nhẫn Đông không quen Thẩm Ký, nghe hắn hỏi liền đáp: “Cô nương của chúng ta là ngoại thất của Tam gia.”
“Ngươi nói gì?”
Thẩm Ký bật dậy, bước chân có chút loạng choạng, các khách trong tiệm đều nhìn sang, Bùi Chiêu trầm mặt ấn hắn ngồi xuống.
“Nơi công cộng mà lớn tiếng ồn ào, ra thể thống gì!”
“Khê cô nương là ngoại thất của ngươi, sao ngươi chưa từng nói với ta?”
Hắn cứ như một kẻ ngốc, ngày ngày mơ tưởng cưới Khê Ninh, còn Bùi Chiêu lại đứng bên cạnh xem trò cười của hắn.
Gà Mái Leo Núi
Thẩm Ký tức đến đỏ bừng mặt, có thể sánh ngang với nồi lẩu cay tê.
Bùi Chiêu thái độ thản nhiên ngồi đó: “Ngươi cũng chưa từng hỏi ta.”
“Vậy là ngươi cứ thế mà xem trò cười của ta, Bùi Tam lang, ta coi như đã nhìn rõ ngươi rồi, tuyệt giao! Nhất định phải tuyệt giao!”
Thẩm Ký nhe răng trợn mắt, rất muốn đánh cho tên bạn hữu này hai quyền, nhưng bản thân hắn căn bản không phải đối thủ của Bùi Chiêu, hắn đành chỉ biết nghĩ trong đầu.
Thảo nào, Bùi Tam lang tôn quý vô song lại đi cùng hắn đến thành Bắc, hóa ra tiệm này là do nữ nhân của hắn mở.
Hừ! Hắn quả thật là mệnh tốt, nuôi được ngoại thất dung mạo kiều diễm, lại còn nấu ăn ngon tuyệt, sao bản thân ta lại không có vận may như vậy chứ.
Thẩm Ký đã hạ quyết tâm muốn tuyệt giao với hắn, Bùi Chiêu liếc hắn một cái, chân hơi dịch ra, nhường cho hắn một lối đi, chờ hắn rời đi.
“Dựa vào đâu! Ăn xong lẩu rồi hãy phân đường ai nấy đi.”
“Ồ.”
Nhẫn Đông nhìn hai người suýt nữa đánh nhau, vô cùng bối rối, lẽ nào nàng ta đã nói sai lời rồi sao?
“Cô nương nhà ngươi đâu rồi?”
Bùi Chiêu thấp giọng hỏi, hắn vừa nãy rõ ràng thấy Khê Ninh trong tiệm, thấy hắn bước vào thì đột nhiên biến mất.
Bùi Chiêu mím môi, trong lòng nghẹn lại khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nữ nhân kia thật sự ghét bỏ hắn, đến cả gặp mặt cũng không muốn gặp hắn nữa.
Cho nên sự yêu thích trước đây, nàng đều là giả vờ sao?
Nhẫn Đông có chút sợ gương mặt lạnh lùng của Bùi Chiêu, không còn sự vui mừng khi gặp hắn lúc nãy nữa, rụt rè đáp.
“Cô nương vào hậu bếp rồi, hôm nay tiệm đông khách, các tiểu nhị bận rộn không xuể, cô nương vào giúp đỡ rồi.”
“Tiểu nhị không đủ thì tuyển người, nàng ấy đường đường là chủ nhân sao lại đi làm việc vặt!”
Nghe thấy Khê Ninh không phải trốn hắn, sắc mặt Bùi Chiêu hơi dịu đi, nhưng Khê Ninh đích thân làm việc thì hắn cũng không vui.
Nữ nhân của mình dựa vào đâu mà phải đi làm những việc nặng nhọc này.
Bùi Chiêu nổi giận, Nhẫn Đông không dám nói lời nào, ngược lại Thẩm Ký lại thấy chướng mắt mà ở bên cạnh nói móc.
“Chẳng phải vì nam nhân của nàng không ra gì, không danh không phận đi theo hắn, e rằng ngày thường ngay cả bạc cũng không cho chăng, nếu không cũng chẳng đến mức tự mình ra ngoài buôn bán thế này. Chậc chậc, nếu đây là nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ cưới nàng về nhà mà cưng chiều cho tốt.”
“Không nói lời nào thì chẳng ai coi ngươi là kẻ câm đâu.”
Bùi Chiêu bị hắn chọc trúng chỗ đau, mặt đen sì trách mắng.
“Hừ!”
Thẩm Ký rốt cuộc vẫn sợ hắn, bị hắn mắng liền ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ là vẻ mặt vẫn rất bất phục.
Không đối xử tốt với Khê cô nương mà còn không cho hắn nói, cứ đợi đấy, Khê cô nương sớm muộn gì cũng sẽ đá hắn, đến lúc đó hắn sẽ xuất hiện đưa Khê cô nương về nhà, để hắn phải hối hận!
Thẩm Ký nghiến răng, trong lòng thầm mắng, Bùi Chiêu làm sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của hắn, trên mặt tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như lật đổ cả vò dấm chua.
Cái nữ nhân kia, quả thực rất biết câu dẫn người!
Các món họ gọi rất nhanh được đưa lên, cả hai đều không thiếu tiền, Thẩm Ký tên tham ăn này đã gọi hết tất cả các món trên thực đơn, trên bàn suýt chút nữa không còn chỗ trống.
Trong tiệm có gia vị, mỗi khách đều tự pha chế theo khẩu vị của mình.
Thẩm Ký lần đầu ăn sốt mè, thịt dê luộc chín lăn qua sốt mè một cái, trực tiếp khiến người ta thơm ngây ngất.
Ăn xong thịt dê lại ăn huyết vịt, những món nội tạng động vật này trước đây hắn chẳng thèm nhìn, chỉ thấy dơ bẩn, nhưng sau khi nấu chín lại ngon đến vậy.
Thẩm Ký vùi đầu vào bát không ngẩng lên được, mùi cay tê, mùi thịt thơm, quả thực quá đỗi quyến rũ.
Nếu sợ cay, còn có thể nấu trong nồi lẩu cà chua, đậu phụ trắng như tuyết, lòng vịt hồng phấn, cùng các loại rau xanh, sau khi nấu xong mang theo vị chua ngọt, vừa ngon vừa kích thích vị giác.
Đặc biệt là món khoai tây thái lát, giòn thì sảng khoái, mềm thì thấm vị, nấu kiểu gì cũng ngon.
Đừng nói là Thẩm Ký, ngay cả Bùi Chiêu cũng ăn không ngừng được.
Hắn tưởng rằng bản thân đã rất hiểu Khê Ninh, nhưng nữ nhân này luôn có thể mang lại cho hắn thêm nhiều bất ngờ.
Khiến hắn làm sao có thể buông tay!
Bùi Chiêu thu ánh mắt, trong lòng đã hạ quyết định.
Với Khê Ninh, hắn quyết phải có được.
Dù cho nữ nhân này có chán ghét hắn đến đâu, hắn cũng sẽ không buông tay.
“Khách quan, đây là nước ngô do chưởng quỹ chúng tôi biếu tặng, hôm nay tân điếm khai trương, mỗi vị khách đều có phần.”
Tiểu nhị đặt một chiếc ấm nước lên mỗi bàn, lẩu cay tê tuy sảng khoái, nhưng quá cay cũng khó chịu.
“Nước ngô? Đây lại là món ăn mới lạ.”
Thẩm Ký cầm lấy rót đầy hai cốc, bữa lẩu này hắn đã ăn không ít đồ ăn mới lạ rồi.
Bùi Chiêu nhìn thức uống màu vàng trong suốt sánh đặc trong cốc, ngón tay gõ gõ lên bàn.
Ngay cả kẻ ngốc, giờ này cũng nên nghi ngờ rồi.
Khê Ninh rốt cuộc từ đâu mà có được nhiều món ăn mới lạ đến vậy?
Lúc hắn đang tập trung trầm tư, Thẩm Ký đã cầm cốc lên uống một ngụm lớn.
“Ưm! Ngon quá, nước ngô này rất sánh đặc, lại ngọt ngào, cảm giác cay nóng trong dạ dày ta cũng dịu đi nhiều, Tam ca huynh cũng nếm thử xem.”
Vì một bữa ăn, Thẩm Ký đã quên bẵng chuyện hắn muốn tuyệt giao với Bùi Chiêu, liền gọi hắn mau uống đồ uống.
Bùi Chiêu hoàn hồn cũng cầm cốc lên uống một ngụm, hắn không giống Thẩm Ký chỉ quan tâm đến mỹ thực.
Nước ngô khẩu vị sánh đặc, uống xong có cảm giác no bụng rõ rệt, lại còn bổ dưỡng hơn cả nước cơm.
Nghĩ đến lưu dân ngoài thành, ánh mắt Bùi Chiêu sáng lên.