Ngoại Thất

Chương 1: CHƯƠNG 1



Ta đã làm ngoại thất cho Yến vương Bùi Tễ ba năm. Giờ hắn sắp thành hôn. Nghe nói vị Yến vương phi tương lai là con gái nhà tướng môn, tính tình ngang bướng, không ai là không chờ xem trò cười của ta.



Ta không khóc lóc, cũng chẳng mưu tính gì chuyện làm trắc phi. Chỉ thu dọn vài bộ y phục, rồi lên một chiếc xe lừa đi Lư Dương.



1



Đến Thương Châu, xe lừa bỗng dưng đi chậm lại. Trên đường xuất hiện rất nhiều quan binh. Họ nói Yến vương phủ bị trộm, phụng lệnh Yến vương truy bắt kẻ gian, yêu cầu mọi người xuất trình giấy thông hành.



"Thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót."



Yến vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, tên trộm nào dám cả gan xông vào? Ta kinh nghi trong lòng, nhưng vẫn làm theo mọi người, lấy giấy thông hành ra, nhỏ giọng nói: "Lưu Thập Bát, người kinh đô, sau khi chồng mất thì đến nương tựa huynh trưởng."



Bọn họ nhận lấy giấy thông hành, cẩn thận quan sát ta, rồi nhìn nhau, sau đó trả lại giấy thông hành cho ta.



"Người tiếp theo."



Trái tim treo lơ lửng của ta tức thì hạ xuống. Có lẽ thật sự có kẻ to gan lớn mật nào đó dám ăn trộm đồ của hắn, một người cao quý như hắn, hẳn sẽ không vì ta mà kinh động chúng như vậy.



Nghĩ vậy, ta lại móc ra ba đồng tiền, mua một bát đậu hũ nóng hổi. Đến Lư Dương là tốt rồi, nghe nói ở đó có những trường học tốt nhất, nữ tiên sinh lại có giáo vô loại, chỉ cần đóng tiền học là có thể được học hành tử tế như nam nhân.



Nghĩ vậy, ta liền mỉm cười.



Ông lão đánh xe nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn ta: "Trời sắp tối rồi, cô nương nghỉ ngơi sớm đi, đường còn xa lắm đấy."



Ta cảm tạ ông lão, rồi tựa vào đống rơm.



Mười ngày trước, ta còn ngủ trên gấm vóc lụa là, vàng bạc châu báu chất đầy, nhưng trong lòng lại bất an, trằn trọc không yên.



Yến vương Bùi Tễ sắp thành hôn.



Năm nay hắn hai mươi ba tuổi, ba năm sau khi đến tuổi thành thân mà vẫn chưa cưới vợ, khiến các Thái phi trong cung vì hắn mà rơi lệ vài lần.



Tháng ba, chiến thắng ở Tây Bắc. Trình Bình An, con gái nhà tướng Trình gia, sau bảy năm chinh chiến, được phong khải hoàn.



Ngày nàng ta hồi kinh, Bùi Tễ uống rượu suốt đêm trong viện, đến tận khuya còn đánh thức ta, điên cuồng chiếm hữu ta. Cuối cùng, hắn nằm im bất động trên người ta, nhưng ta cảm nhận rõ ràng có một dòng nước ấm nóng rơi xuống cổ mình.



Ngày hôm sau, Bùi Tễ tiến cung.



Ngày hôm sau nữa, khi hắn trở về phủ, hắn đứng trước mặt ta, ánh mắt sâu thẳm nói với ta:



"Uyên Nương, ta sắp thành hôn."



"Với Bình An."



Lúc đó, ta đang múc canh lê, thản nhiên đáp: "Vậy thì tốt quá, Vương gia và Trình tướng quân thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, nhất định sẽ có một cuộc hôn nhân viên mãn."



Bùi Tễ tiến lên một bước, nắm chặt cằm ta.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ta muốn cưới nàng ta, nàng không tức giận sao?"



"Thân phận nàng thấp kém, lại là con gái tội thần, không thể nào đường hoàng xuất hiện, ngay cả trắc phi cũng không làm được, sau này nhiều lắm chỉ là một tiện thiếp."



"Không tức giận." Ta mỉm cười với hắn, "Vương gia nói đều là sự thật, Uyên Uyên hiểu rõ."



"Tạ Uyên!"



Bùi Tễ giận dữ gọi tên ta, như sấm sét bên tai.



Ta bỗng nhiên mở mắt.



Một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào màu tím, vẻ mặt đầy giận dữ nhìn chằm chằm ta. Hắn đáng lẽ phải đang ở kinh đô hưởng thụ cuộc sống nhung lụa, vậy mà giờ đây lại phong trần mệt mỏi đứng trước mặt ta.



"Ai cho nàng cái gan dám bỏ trốn!"



2



Rời khỏi Bùi Tễ, nào cần đến gan lớn.



Chỉ cần một cơ hội.



Suốt ba năm này, ta luôn tìm cách để chạy trốn.



Ta cũng được sinh ra trong một gia đình đàng hoàng, phụ thân xuất thân là nhà Nho học, dạy ta phải tự trọng tự ái. Làm ngoại thất cho người ta, nào phải là cô nương tốt? Chỉ là một món đồ chơi mua vui, bị nuôi ở bên ngoài, một kẻ ti tiện. Ở bên Bùi Tễ ba năm, ta đã nghe không ít lời lẽ cay độc, nào là hồ ly tinh, không biết xấu hổ… đều là những lời nhẹ nhàng nhất.



Lý Tấn, thế tử An Viễn hầu phủ, cũng là bạn bè ăn chơi của Bùi Tễ, từng xin hắn để ta đến hầu hạ.



Một tháng không được thì một đêm cũng được.



Lúc đó, ta đang dựa vào người Bùi Tễ, rót rượu cho hắn, vì sợ hãi mà tay run run, rượu liền đổ ra bàn.



Bùi Tễ thấy vậy liền cười ha hả, ôm ta vào lòng, chỉ ta rồi hỏi Lý Tấn:



"Muốn ngủ với nàng ta?"



Lý Tấn thè lưỡi ra, như con ch.ó gật đầu lia lịa: "A Tễ, ngươi chơi đã lâu rồi, cũng để huynh đệ nếm thử chút mới mẻ chứ."



Thân thể ta run không ngừng, hận không thể hất rượu vào mặt hắn, rồi dùng trâm cài đ.â.m cho hắn đầu rơi m.á.u chảy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.



Bùi Tễ cười đến mức không đứng thẳng người nổi. Hắn cắn vành tai ta: "Hầu hạ bổn vương cho tốt, thì sẽ không để người khác ngủ với nàng. Ngược lại, hừ?"



Bùi Tễ kéo dài giọng.



Ta thậm chí còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng rất nhiều nam nhân vây quanh ta, đưa tay sờ soạng ta.



"Uyên Uyên biết rồi."