Ngoại Thất

Chương 2



Ngày đó, Bùi Tễ không đồng ý với Lý Tấn, nhưng cũng không từ chối hắn, vì vậy sau đó rất lâu ta vẫn rất sợ hãi.



Ban đêm ngủ, dưới gối luôn để một con d.a.o găm.



Ta hiểu rõ trong lòng mình.



Đối với Bùi Tễ, ta chỉ là…



Một món đồ chơi.



Giờ đây, Bùi Tễ từ kinh đô đuổi đến Thương Châu, lấy cớ bắt trộm mà kinh thiên động chúng tìm ta.



Cần thiết sao?



"Vương gia, Uyên Uyên từ trước đến nay rất nhát gan." Ta nghiêng đầu nhìn Bùi Tễ, "Còn ngài, đường xa vạn dặm mà đuổi tới…"



"Là vẫn chưa chơi đủ sao?"



Bùi Tễ rút d.a.o găm ra, lưỡi d.a.o nâng cằm ta lên, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của hắn.



"Uyên Nương thân kiều thể mềm, đừng nói là bổn vương chưa chơi đủ, các công tử ở kinh đô còn đang xếp hàng chờ đấy."



"Không có sự cho phép của bổn vương, muốn đi?"



"Mơ đi!"



3



Ta bị Bùi Tễ đưa về kinh đô.



Để trừng phạt, hắn bắt ta cùng hắn cưỡi chung một con ngựa, điên cuồng hoan lạc hành hạ ta.



Gió thu lướt qua mặt.



Phía sau chúng ta không xa không gần là đám thân binh của Yến vương phủ.



Bùi Tễ cười chế nhạo:



"Uyên Nương, nàng nhỏ giọng chút, bọn họ đều nghe thấy đấy."



"Đừng tưởng bổn vương không biết suy nghĩ của nàng, làm giả giấy thông hành đến một nơi không ai quen biết, rồi tìm một nam nhân gả đi, nhưng nàng xứng sao?"



"Nàng là nữ nhân của bổn vương, trước khi bổn vương chán, nàng chỉ có thể thuộc về ta."



Thân thể đau đớn, trái tim cũng vậy.



Ta không nói gì, quay đầu cắn vào cằm Bùi Tễ, cắn đến khi trong miệng có mùi tanh của máu, cũng không chịu buông ra.



Bùi Tễ càng thêm hưng phấn, hắn siết chặt eo ta, đá vào bụng ngựa, thúc ngựa phi nhanh về phía trước.



Giữa tiếng gió rít gào, ta nghe thấy giọng nói nhỏ bé của chính mình: "Bùi Tễ, ta sẽ g.i.ế.c ngươi."



Bùi Tễ cười trầm thấp.



Cả thân thể ta cũng run rẩy theo, giọng nói của hắn tràn đầy khoái trá, không hề kiêng dè.



"Bổn vương sẽ đợi đến cùng."



Đi xe lừa mất ba ngày mới từ kinh đô đến Thương Châu, nhưng Bùi Tễ chỉ cưỡi ngựa nửa ngày đã quay trở lại.



Về đến Yến vương phủ, vừa kịp giờ ăn sáng.



Bùi Tễ bảo thị nữ hầu hạ ta rửa mặt, hôm nay nhà bếp nhỏ hầm yến sào, muốn ta cùng hắn dùng bữa.



Tiểu Châu vâng dạ.



Nhìn thấy những dấu vết ái muội trên người ta, nàng hít sâu một hơi rồi hỏi ta: "Vương gia rõ ràng là không nỡ bỏ cô nương, sao cô nương lại nghĩ quẩn như vậy, rời khỏi Yến vương phủ thì còn đâu cẩm y ngọc thực như thế này?"



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong nước phản chiếu thân hình mảnh mai của ta.



"Ta cũng không nghĩ quẩn."



Trước đây, Bùi Tễ chưa có vợ, ta không danh không phận ở bên hắn, thì cũng đành chịu.



Nhưng hắn sắp cưới vợ rồi.



Ta không muốn từ bỏ tôn nghiêm của mình, làm một tiện thiếp, không muốn con ta sinh ra lại bị anh em phỉ nhổ, bị người ngoài chế giễu vì ta.



"Ta chỉ muốn tranh một hơi thở thôi."



4



Bùi Tễ dường như không có ý định so đo với ta.



Lúc ăn sáng, hắn còn dặn dò thuộc hạ truyền lệnh xuống, đồ bị mất ở Yến vương phủ đã tìm lại được, không cần tìm nữa.



Ta ngồi bên cạnh ăn yến sào, nhưng lại có chút lơ đãng.



Đưa vào miệng cũng khó nuốt xuống.



"Không thích?"



Bùi Tễ thuận tay cầm lấy bát của ta, nếm thử một miếng, rồi lại đưa đến trước mặt ta.



Ta đẩy bát ra: "Không có khẩu vị."



Hành động này dường như đã chọc giận hắn.



"Uyên Nương, náo đủ chưa?" Bùi Tễ nhíu mày, "Trước tự ý rời phủ, giờ lại còn muốn tuyệt thực."



"Diễn cho ai xem!"



Ta cong môi: "Ai xem, ta liền diễn cho người đó xem."



Bùi Tễ đặt bát xuống.



"Uyên Nương vẫn chưa đủ mệt, mệt rồi, đói rồi tự khắc sẽ biết ăn."



Hắn nói rồi đứng dậy, bế ta vào phòng.



Rất lâu sau, Bùi Tễ cuối cùng cũng thỏa mãn, hắn ôm ta vào lòng, dịu dàng nói:



"Uyên Nương, bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi."



"Ta không quan tâm nàng thật sự muốn rời đi gả cho người khác, hay là muốn lấy lui làm tiến, chuyện giữa chúng ta, nàng không có quyền quyết định."



Ta đá hắn, cắn hắn: "Bùi Tễ! Ngươi có thấy mình ti tiện không hả!"



"Ngươi sắp thành hôn rồi!"



Bùi Tễ hôn lên, nuốt hết những lời mắng chửi của ta: "Thì đã sao?"



"Nàng ta làm chính phi của nàng ta, nàng làm tiện thiếp của ta."



"Ngoan ngoãn một chút, được không?"



Ta quay mặt đi, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, nước mắt thấm ướt vạt áo.



"Bùi Tễ, ta hận ngươi."



Hơi thở của người phía sau khựng lại một chút, sau đó hắn thản nhiên nói:



"Hận thì hận."