Ngoại Thất

Chương 10



16



Từ khi hồi cung về, thân thể ta ngày một tốt hơn.



Bùi Tễ cho rằng là do cổ trùng mẹ con có tác dụng.



Trên giường, khuôn mặt hắn vùi vào cổ ta, hơi thở nóng rực phả vào tai ta ngưa ngứa. Hắn đè lên vai ta, lưng khẽ rung, nghiêng đầu áp sát mặt ta, muốn hôn ta.



Đêm tối như vậy, gió mưa lạnh lẽo bên ngoài, thân thể trẻ trung tràn trề sức sống lại tâm đầu ý hợp, vì sao không thể mềm mại hơn một chút, ôm chặt hơn một chút.



“Uyên Nương, cam chịu số phận đi.”



“Sau này chúng ta sống c.h.ế.t bên nhau, lại sinh thêm hai đứa con, cứ như vậy cho đến già.”



Lần này, ta không đẩy hắn ra.



Mà đưa tay ôm lấy cổ hắn, “Bùi Tễ, có phải chúng ta chưa từng cùng nhau ngắm pháo hoa không?”



Thân hình Bùi Tễ cứng đờ, dần mềm nhũn trong lòng ta.



“Ừ.”



“Sắp đến rằm rồi, ta cùng chàng ngắm pháo hoa.”



Ta hôn lên khóe môi Bùi Tễ.



“Được.”



Những khúc mắc trong quá khứ, dường như qua một đêm đã tan thành mây khói. Bùi Tễ mỗi ngày đều cùng ta dùng bữa, mang theo những thứ kỳ lạ dỗ ta vui.



Hắn còn nhặt được một con thỏ nhỏ.



Nói sẽ cùng nhau nuôi lớn.



Ta dỗ dành hắn, nâng con thỏ nhỏ trong lòng bàn tay, “Được, sau này lớn lên lại để nó sinh một đàn thỏ con.”



Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng cái đã đến rằm tháng giêng.



Bùi Tễ dậy từ rất sớm vào cung thăm Thái phi, còn ta thì tự tay xuống bếp nấu một bàn đồ ăn, Tiểu Châu ở bên cạnh giúp ta. Nàng cảm thán cô nương cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, trước kia cố chấp như vậy thì được lợi ích gì.



Ta mỉm cười, không nói gì.



Bùi Tễ trở về khi người phủ đầy sương gió, ta cởi áo choàng cho hắn, lại rót cho hắn một chén rượu nóng.



Hắn cúi đầu.



Theo lực đạo từ cổ tay ta, uống cạn chén rượu.



Sau đó bế ta ngồi lên tay hắn hôn, rượu từ miệng hắn lại truyền sang miệng ta, hắn không hài lòng với nụ hôn nhạt nhẽo này, cắn lên môi ta mút mát.



“Uyên Nương, mấy ngày nay cứ như trong mơ vậy.”



“Nàng có phải đã bỏ thuốc độc vào rượu không?”



Bùi Tễ buông ta ra, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt ta. “Dù có thủ đoạn thông thiên, nàng cũng không thể thoát khỏi ta.”



Ta vỗ tay hắn.



“Vương gia lúc trước đã hứa cùng Uyên Uyên ngắm pháo hoa, bây giờ pháo hoa còn chưa ngắm, chẳng lẽ lại nuốt lời sao?”



Bùi Tễ cười thầm, hắn kéo ta lăn lên giường, hôn rất nhẹ rất nhẹ lên mắt và môi ta.



Cho đến khi pháo hoa được b.ắ.n lên từ trên thành lầu.



Chúng ta cùng nhau đứng dưới sân, ngẩng đầu nhìn những chùm pháo hoa nở rộ rồi rơi xuống trong màn đêm.



“Uyên—”



Bùi Tễ quay đầu lại muốn nói chuyện với ta, nhưng không kịp nữa rồi.



Hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cơ thể cũng mềm nhũn, ôm n.g.ự.c ngã xuống, hắn dường như đã hiểu ra điều gì, nhìn về phía ta, ánh mắt đó sâu không thấy đáy như muốn nhỏ m.á.u lệ.



Hắn há miệng, không phát ra một tiếng động nào.



Ta quay người, không ngoảnh lại.



Nhân lúc hỗn loạn rời khỏi Vương phủ, lên chiếc xe ngựa mui xanh đậu sẵn ở cửa, trong đêm tối rời khỏi kinh đô.



17



Có hai chuyện, Bùi Tễ không biết.



Thứ nhất, trong rượu không có độc.



Nhưng độc lại được bôi trên môi ta, ta đã uống thuốc giải trước, còn hắn sau khi trúng độc, sẽ hôn mê nửa tháng.



Chuyện thứ hai, chính là ngày hôm đó vào cung, Thái phi đã tìm ta diễn một vở kịch, thứ mà chúng ta sắp đặt để Bùi Tễ trúng, không phải cổ trùng mẹ con.



Mà là cổ trùng quên tình.



Đợi Bùi Tễ tỉnh dậy sau cơn mê, sẽ chỉ cảm thấy ba năm trước như một giấc mộng lớn, mộng tỉnh rồi bên cạnh hắn là vợ hiền con thảo.



Không còn Uyên Nương nữa.



Như vậy, rất tốt.



18



Rất lâu sau đó, ta mới nghe được tin tức của Bùi Tễ.



Năm đó, Trình Bình An lại lập được chiến công, hai mươi bảy tuổi vẫn chưa lấy chồng, cuối cùng vào cung được phong làm Lương phi.



Có người nhắc đến Yến Vương từng có hôn ước với nàng.



Nghe nói Bùi Tễ những năm nay vẫn luôn giữ đạo hiếu cho người vợ đã khuất, nữ tử đó đã đỡ đao thay hắn mà c.h.ế.t đuối. Hắn đã thực hiện lời hứa đầu bạc răng long với nàng, cả đời không cưới ai khác.



Ta nghe mà thấy buồn cười.



Đột nhiên nhớ lại, năm đó ở Giang Đô, Tiểu Châu từ kinh đô chạy đến gặp ta khi nước mắt lưng tròng, kể với ta chuyện sau khi ta đỡ đao cho Bùi Tễ rồi rơi xuống vực.



Ngày đó Bùi Tễ vốn định đuổi theo ta nhảy xuống, nhưng bị người ta ngăn lại chậm một bước, hắn chỉ đành điều động ba trăm tư binh từ Yến Vương phủ xuống sông tìm người, ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ.



Ngay cả Trình Bình An cũng bị kinh động.



Nàng khuyên Bùi Tễ dừng tay, đừng vì một nữ nhân mà để người khác xem trò cười. Nhưng Bùi Tễ chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nhìn đến mức Trình Bình An trong lòng phát hoảng.



“Bình An, tốt nhất là nàng không liên quan đến chuyện này.”



Cuối cùng vẫn là Thái phi ra mặt, gọi Bùi Tễ vào cung.



Việc đầu tiên hắn làm khi vào cung, chính là cầu xin Thiên tử hạ lệnh đào núi lấp sông, sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác.



Yến Vương phủ canh phòng nghiêm, nào có tên trộm nào không biết sống c.h.ế.t dám đến đó?



Lúc đó, Tiểu Châu nói: “Cô nương, có thể thấy Vương gia thật lòng yêu cô nương.”



Ta lắc đầu với nàng.



“Đây không phải là yêu.”



Yêu là tôn trọng, và tự do.



Nhưng mà, những điều này đều không còn liên quan đến ta nữa.



Về sau,



Núi cao sông dài, nguyện ta bay cao như cánh chim mãi không mỏi mệt.



(Hết)