Ngoại Thất

Chương 9



14



Một buổi tiệc thưởng mai của Bình Ninh Quận chúa.



Ta từ Tạ Uyên, nữ nhi của tội thần Tạ Hoành, bỗng chốc trở thành Chu Uyên, lục tiểu thư nhà Chu Thượng thư.



Bùi Tễ đón ta hồi phủ, nắm lấy cổ tay ta. Bẻ từng ngón tay ta ra, nhẹ nhàng véo đầu ngón tay ta, sau đó đan những ngón tay hắn vào.



“Uyên Nương, ngày mai nàng cùng ta vào cung.”



Ta rút tay ra, nghiêng đầu nhìn Bùi Tễ.



“Bùi Tễ, chàng chơi đủ chưa?”



“Chơi?”



Bùi Tễ cười lạnh liên tục, “Uyên Nương, nhận Chu gia làm người thân không tốt sao? Tạ Hoành đã c.h.ế.t tám trăm năm rồi, vụ án của ông ta không có một tia hy vọng lật lại.”



“Nếu không như vậy, làm sao nàng làm được trắc phi.”



Từ đầu đến cuối, Bùi Tễ vẫn luôn là người như vậy.



Hắn cao cao tại thượng, không hỏi ta có cần hay không, chỉ nhét những thứ hắn cho là tốt vào tay ta, trước kia là vậy.



Bây giờ cũng vậy.



“Bùi Tễ, nếu chàng thật lòng muốn tốt cho ta, thì hãy thả ta đi.”



“Chứ không phải cưỡng ép ta ở bên cạnh chàng.”

Bùi Tễ cuối cùng cũng cười, hắn vịn vào án thư cười đến không dừng được, sau đó bóp má ta:



“Uyên Nương, cho nàng ba phần màu sắc, nàng còn mở cả xưởng nhuộm. Cả đời này nàng sống là nữ nhân của ta, c.h.ế.t cũng chỉ có thể c.h.ế.t bên cạnh ta.”



“Muốn rời đi, muốn tự do?”



“Mơ đi!”



Xe ngựa còn chưa xuống, y phục trên người ta đã bị Bùi Tễ xé rách, hắn thô bạo ngang ngược, hùng hổ xông tới. Mãi đến khi vào phủ, nước nóng đã đun xong lại nguội lạnh.



Hắn chờ ta cầu xin.



Nhưng ta lại không.



Lần này Bùi Tễ hành hạ ta đặc biệt tàn nhẫn, ta lại bị nhiễm lạnh, đêm đó liền phát sốt.



Vì vậy ngày hôm sau, đương nhiên là không vào cung.



Tiểu Châu nói Bùi Tễ chăm sóc ta cả đêm, nghe ta gọi cha cả đêm, nàng thở dài nói biết cô nương cũng là người đáng thương. Nhưng người sao cứ phải làm khó mình như vậy?



Đúng vậy, bọn họ muốn ta thỏa hiệp.



Muốn ta nhìn về phía trước.



Bùi Tễ đều nghĩ đến chuyện cho ta thay hình đổi dạng, cho ta làm trắc phi rồi, ta một món đồ chơi như vậy sao còn chưa biết đủ? Sao còn gây chuyện? Sao còn chưa quên được?



“Tiểu Châu, ta phải làm sao để buông bỏ?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Những tôn nghiêm đã mất còn có thể nhặt lại được không? Cha đã mất còn có thể trở về không?”



“Đều không thể…”



15



Căn bệnh này của ta kéo dài mãi không khỏi.



Bùi Tễ lo lắng đến mức nổi mấy cái lở loét ở khóe miệng, ngay cả đạo sĩ cũng mời về Yến Vương phủ, nói là phải trừ tà làm phép. Hắn làm quá ồn ào, nên khi bị gọi vào cung, ta cũng không hề bất ngờ.



Thái phi trông còn trẻ, nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi.



Bùi Tễ rất giống bà.



Bà gặp ta khi đang mặc thường phục, không khuyên ta, cũng không trách mắng ta, chỉ ngồi trên cao lặng lẽ đánh giá ta.



“Hóa ra cô nương mà A Tễ thích, là có dáng vẻ như thế này.”



“Bước lên trước.”



“Để ai gia nhìn kỹ một chút.”



Ta nghe lệnh, lại bước thêm hai bước, liền nghe thấy Thái phi thản nhiên lên tiếng, bà nói vốn hôn kỳ của Bùi Tễ và Trình Bình An đã định vào mùa xuân, nhưng sau chuyến đi Giang Đô trở về, Bùi Tễ nhất quyết lùi hôn kỳ lại.



Mấy hôm trước, Bùi Tễ tìm bà cầu xin muốn lập ta làm trắc phi.



“Náo loạn đến mức này, nên biết đủ rồi.”



Ta quỳ trước mặt Thái phi, “Vương gia đối xử tốt với dân nữ, nhưng dân nữ phúc mỏng không chịu nổi, cầu xin Thái phi làm chủ trả lại tự do cho dân nữ.”



Thái phi mỉm cười.



“Ai gia sẽ không vì một nữ nhân mà bất hòa với con trai. Nhưng có thể cho ngươi c.h.ế.t thống khoái hơn, đây là cổ trùng mẹ con, ngươi uống con cổ, con cổ mẹ sẽ do tử tù uống.”



“Đến lúc đó c.h.ế.t trong mộng, không một tiếng động.”



Ta không chút do dự cắn rách ngón tay, mặc cho con cổ chui vào.



“Tạ Uyên!”



Chỉ còn một chút nữa thôi, Bùi Tễ đã chạy đến, hắn nắm lấy tay ta, run rẩy, ngây thơ muốn ép con cổ ra, nhưng tay hắn dường như không còn chút sức lực.



Càng ép, con cổ càng chui vào nhanh hơn.



Cuối cùng, hoàn toàn biến mất vào đầu ngón tay, không còn nhìn thấy nữa.



Lần đầu tiên ta thấy sự suy sụp trên khuôn mặt Bùi Tễ, sau đó hắn buông tay ta ra, rạch ngón tay đưa con cổ mẹ vào trong cơ thể.



Thái phi không ngồi yên được nữa, bà bước xuống từ trên cao, tát Bùi Tễ một cái.



“Đồ ngu! Trước kia, ai gia chính là dạy ngươi như vậy sao?”



Bùi Tễ quỳ xuống dập đầu ba cái về phía bà.



“Nhi thần, tạ mẫu phi thành toàn.”