Mấy ngày liền chạy trốn, lại thêm một trận mây mưa với Bùi Tễ, ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mơ, ta lại trở về quá khứ.
Khi đó, ta vừa tròn mười ba tuổi, phụ thân là Hộ bộ Thượng thư, huynh trưởng là Hàn lâm viện biên tu, còn có một vị hôn phu từ nhỏ đã được định đoạt.
Cả ngày, đừng nói là chuyện phiền lòng, ngay cả chuyện vặt vãnh cũng không có.
Nhưng chỉ trong một đêm, phụ thân bị kết tội.
Nam đinh bị đày đi, nữ quyến thì bị đưa vào lầu xanh. Ta cầu xin vị hôn phu cứu ta, nhưng lại không gõ cửa được nhà bên cạnh.
Bùi Tễ xuất hiện vào lúc đó.
"Tạ cô nương, ta có một kế có thể giải oan cho Tạ đại nhân."
"Nhưng nàng phải đồng ý với ta một chuyện—"
"Trở thành ngoại thất của ta."
5
Giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa.
Tiểu Châu không dám làm phiền ta, nói rằng Vương gia đã dặn hâm nóng canh cá trên bếp, để bồi bổ cho ta.
Nhưng chưa kịp mang canh cá lên, ta đã gặp Trình Bình An. Nàng ta không hề cao lớn như ta tưởng tượng, chỉ là có phần cường tráng hơn so với các tiểu thư khuê các ở kinh đô.
Nàng ta xách trường đao tìm đến ta, hơi ngẩng cằm lên.
"Ngươi chính là Tạ Uyên?"
Ta hành lễ với nàng ta: "Dân nữ Tạ Uyên bái kiến Trình tướng quân."
"Tạ Uyên, trước khi gặp ngươi, ta đã nghĩ rất nhiều, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mà cam tâm tình nguyện, quấn quýt si mê Bùi Tễ, ở bên hắn suốt ba năm."
Trình Bình An không cho ta đứng dậy, mà cứ thế nhìn xuống ta: "Ngươi không có tự trọng sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta.
"Trình tướng quân hôm nay đến đây là để sỉ nhục ta sao?"
"Sỉ nhục ngươi?"
Trình Bình An cười khẩy: "Tạ Uyên, ngươi chưa xứng."
"Chỉ là ta nghe nói đến tên ngươi, nên muốn đến gặp ngươi mà thôi. Ngươi nên biết, chúng ta sắp định thân. Sau này ta gả cho Bùi Tễ, ngươi chỉ có thể làm thiếp. Trong ba năm sau khi ta sinh hạ trưởng tử, ngươi không được sinh con. Nếu ngươi làm được, ta sẽ đồng ý cho ngươi vào phủ."
Thật nực cười làm sao.
Ta học mười ba năm, học cách làm một người vợ đảm đang, quản lý việc nhà, cuối cùng lại phải làm một tiện thiếp.
Ta nhìn Trình Bình An, không chịu đồng ý.
Nàng ta bỗng nhiên nổi giận.
Bước lên tát ta một cái: "Ngươi chính là đối xử với chủ mẫu tương lai như vậy sao?"
"Có biết quy củ không hả?"
Bàn tay ngày thường múa đao đánh lên mặt ta, làm mặt ta lệch sang một bên. Ta ôm lấy cánh tay nàng ta, cắn mạnh xuống.
"Tạ Uyên!"
Bùi Tễ vội vàng chạy đến, nắm chặt cằm ta, hất ta sang một bên, rồi nắm lấy tay Trình Bình An xem xét kỹ lưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bình An, nàng không sao chứ?"
"Đều cắn chảy m.á.u rồi."
Trình Bình An cười lớn: "Này, Bùi Tễ, chàng đừng xem thường ta."
"Mọi người đều nói chàng kim ốc tàng kiều, cho nên ta mới đến xem nàng ta một chút. Chàng… sẽ không giận chứ?"
Bùi Tễ lắc đầu, ánh mắt rơi trên mặt ta.
Dấu tay in rõ mồn một.
"Uyên Nương, xin lỗi."
6
Ta có lỗi gì mà phải xin?
"Là Trình tướng quân ra tay trước, xin hỏi Uyên Uyên đã làm sai điều gì mà khiến Trình tướng quân nổi giận?"
"Một con tiện tỳ."
"Nàng ấy đánh thì đã đánh rồi." Bùi Tễ ánh mắt trầm xuống, "Nàng không tự kiểm điểm lại mình, ngược lại còn chất vấn, đây là đạo lý gì?"
Ta đứng im tại chỗ.
Hai tay siết chặt thành quyền, sau đó nhìn Trình Bình An, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói:
"Uyên Uyên không sai, cũng không thể làm theo yêu cầu của Trình tướng quân."
"Xin thứ cho Uyên Uyên không tiếp được."
Ta kiên quyết xoay người vào phòng.
Nghe thấy phía sau Trình Bình An hỏi Bùi Tễ: "Nàng ta chính là con gái của cựu Hộ bộ Thượng thư Tạ Hoành sao?"
"Phải."
"Tạ đại nhân nếu có linh thiêng, thấy nàng ta như vậy, e là cũng khó lòng yên nghỉ."
Bàn chân như bị đóng băng.
Ta dừng lại tại chỗ, không biết nên bước tiếp như thế nào.
Bùi Tễ không phản bác.
Nếu có linh thiêng…
Thì ra ba năm nay, ta vì sự an nguy của phụ thân mà cam chịu ở bên Bùi Tễ, đều là hắn lừa ta.
Phụ thân đã mất.
Ta làm sao có thể tiếp tục ở bên Bùi Tễ?
"Cô nương, canh cá nóng rồi." Tiểu Châu thấy ta, vội vàng đỡ ta ngồi xuống trước bàn.