Ngoại Thất

Chương 6



Mười ngày sau, ta xuống thuyền ở Giang Đô. Thật trùng hợp, ta trôi dạt trên sông nửa đêm, đúng lúc Bình Ninh Quận chúa cùng với bà nội là Chu lão phu nhân về Giang Đô thăm người thân. Chu lão phu nhân tốt bụng, thấy ta trôi trên sông, liền sai người cứu ta lên.



Trước đây, khi cha ta còn sống, ta đã từng gặp họ.



Nhưng họ không nhớ ta.



Ta bịa ra một lai lịch cho mình, "Phu quân thiếp là một tú tài, bị cảm lạnh rồi bệnh nặng, cuối cùng bệnh chết, thiếp là một quả phụ sống chỉ thấy tuyệt vọng, muốn đi theo phu quân đã khuất."



Chu lão phu nhân tuổi trẻ đã góa chồng, một mình nuôi lớn hai con trai, một con gái. Bà mềm lòng, giữ ta lại trên thuyền.



Đưa ta đến Giang Đô.



Lần trước rời khỏi Yến Vương phủ, ta đã chuẩn bị bạc và giấy thông hành, lần này trên người ta không có gì cả.



Ta chỉ đang đánh cược.



Đánh cược Lý Tấn thèm muốn thân thể ta, nhất định sẽ truyền những lời khiêu khích của ta đến tai Trình Bình An. Đối với hắn, nếu có thể chia rẽ ta và Bùi Tễ.



Ta sẽ mặc hắn bài bố.



Ta cũng đánh cược với Trình Bình An.



Đánh cược nàng ta chinh chiến sa trường quyết đoán, sẽ trừ khử ta cho nhanh chóng.



May mắn thay, ta đã thắng cược.



Trời gần tối, ta chậm rãi đi trên đường phố Giang Đô, tiếng rao hàng không dứt, thỉnh thoảng có trẻ con nô đùa, từ xa vọng lại tiếng mẹ chúng gọi.



Ở một khu phố náo nhiệt như vậy, ta đã thuê được một căn nhà nhỏ.



Vì vết thương sau lưng.



Ta sợ Bùi Tễ dựa vào đó mà tìm đến đây, nên ban ngày hầu như không ra khỏi cửa, chỉ ban đêm mới ra ngoài hóng gió. Mở cửa sân, bê một chiếc ghế nhỏ ngồi trước cửa như bao bà lão khác.



Sau bữa tối, đám trẻ con chạy ra khỏi nhà, rủ nhau chơi đùa. Một bé gái đưa cho ta một sợi dây đỏ, hỏi ta: "Tỷ ơi, chúng ta chơi nhảy dây nhé!"



Cô bé còn nhỏ, chưa hiểu sự đời.



Ta đưa tay xoa đầu cô bé, tay kia lại không nhịn được mà xoa lên bụng -



Có lẽ nơi này có con của ta.



Nửa tháng nay, Giang Đô yên bình.



Không có quan binh kiểm tra giấy thông hành, cũng không có hộ vệ gõ cửa từng nhà.



Càng không có một chút tin tức nào về kinh đô.



Ta nghĩ Bùi Tễ chắc đã buông tha ta rồi.



Vì vậy, ta chọn một ngày đẹp trời đến gặp lang trung. Mấy hôm nay không nôn ọe gì, ta gần như đã nghĩ mình phán đoán sai, nhưng lang trung nghe mạch một lúc, khẳng định:



"Đây là mạch hỷ."



Tim ta chùng xuống, hóa ra đúng là nghiệt chủng .



Ta bị một nhát dao, lại rơi từ vách núi cao như vậy xuống, còn trôi dạt trên sông nửa đêm.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nó vẫn còn sống.



Nhưng đứa trẻ này đến không hề quang minh chính đại, ta chỉ là món đồ chơi của Bùi Tễ, ba năm bên cạnh hắn, hắn sỉ nhục ta, lừa dối ta, khiến ta chịu đủ mọi đắng cay.



Hơn nữa, đứa con oan nghiệt này thì sao?



Ta cúi đầu xoa bụng, "Làm phiền ngài kê cho thiếp một thang thuốc phá thai."



Hôm đó, ta đặt một cái bếp lò trong sân.



Giống như lúc sắc nước ép lê, ta bỏ từng vị thuốc vào ấm, nhẹ nhàng quạt lửa.



Cho đến khi nước trong ấm sôi sùng sục.



Mùi vị đắng ngắt xộc lên mũi.



Ta bưng bát thuốc vào phòng, rồi đun thêm một ấm nước nóng, vắt một chiếc khăn sạch để bên cạnh.



Đêm nay trăng lạnh, soi bóng người cô đơn.



Bát thuốc cầm trên tay, đưa lên môi uống cạn một hơi.



Ngoài cửa, trong tiếng gió rít, tiếng vó ngựa lộp cộp đặc biệt chói tai, có người thậm chí còn không đợi chủ nhà mở cửa.



Hắn đạp mạnh một cái.



"Tạ Uyên!"



Cánh cửa sân vỡ tan. Chỉ trong nháy mắt, ngay cả cửa phòng cũng bị đạp tung, Bùi Tễ phong trần mệt mỏi, dáng vẻ tiều tụy, râu ria mọc lởm chởm, hắn cứ đứng như vậy trước mặt ta ba bước.



Tay hắn dường như đang run rẩy.



Không biết là giận, hay là hận.



Nhưng lúc này, thuốc phá thai đã phát tác, ta đau đến mức hoa mắt chóng mặt, cố gắng lắm mới không ngất đi, chỉ thấy Bùi Tễ tiến lại gần ta, đưa tay bóp mạnh mặt ta.



"Uyên Nương, nàng còn sống."



"Đã sống, tại sao không đến tìm ta?"





Ta cố gắng nặn ra một nụ cười với hắn, nhưng chưa kịp nói gì thì m.á.u đã tuôn ra từ dưới thân, làm ướt vạt áo.



Làm bẩn cả chăn đệm.



Bùi Tễ mới phát hiện ra sự khác thường trên người ta, Yến Vương điện hạ vốn trầm tĩnh lúc này lại hiếm khi có chút hoảng loạn. Hắn gọi lớn thái y, nhưng đây là Giang Đô, lấy đâu ra thái y.



Hắn đành bế ta đi tìm lang trung.



"Uyên Nương, nàng chăm sóc bản thân kiểu gì vậy? Đợi nàng khỏe lại, ta sẽ đánh gãy chân nàng, ấn nàng trên giường ngày đêm không nghỉ, xem nàng..."



Máu, thấm ướt tay áo Bùi Tễ.



Ta ngắt lời hắn, "Bùi Tễ, đứa bé mất rồi."



"Ta làm đấy."