Ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Bùi Tễ, ta nghĩ hắn chắc hẳn không hiểu ta đang nói gì, nếu không tại sao trên mặt lại không có chút phản ứng nào, thậm chí bước chân cũng không dừng lại.
Quả nhiên, đi được vài chục bước.
Bùi Tễ mới lên tiếng, "Uyên Nương, đừng giỡn nữa."
"Ta nghiêm túc đấy, Bùi Tễ."
Sau đó, ta lại ngất đi vì quá đau. Tỉnh lại thì đã ở trong biệt viện của Bùi Tễ ở Giang Đô. Hắn canh giữ bên giường ta mấy ngày liền, thấy ta tỉnh lại thì cho thái y đến xem trước.
Thái y đổi đơn thuốc, dặn ta phải nghỉ ngơi nhiều, bớt lao động, trước khi sức khỏe hồi phục thì không được gần gũi...
Ông ta nói rất nhiều.
Nhưng ta không nhớ gì cả, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mây ở rất xa, lá cây cũng ở rất xa.
Chú chim nhỏ đã trốn thoát, lại quay về chiếc lồng son của nó.
Cạch.
Không biết thái y đã rời đi từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại ta và Bùi Tễ.
Yến Vương luôn cao quý, nhưng lúc này hàm hắn nghiến chặt, cắn răng ken két, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Hắn tiến lại gần ta, bóp cằm ta ép ta nhìn hắn.
"Nói." Hắn ra lệnh.
Ta đột nhiên bật cười, không sao ngừng được.
Nói gì với Bùi Tễ đây?
Thật ra dỗ dành hắn cũng không sao, cứ nói đứa bé này theo ta rơi xuống vách núi, vốn đã khó giữ được, Uyên Uyên sợ Vương gia đau lòng nên tự ý bỏ đứa bé đi.
Hoặc đổ hết lên đầu Trình Bình An.
Nói với hắn, Bùi Tễ, ta theo chàng không danh không phận, đứa bé này cũng không danh không phận.
Hôm đó Trình Bình An đến tìm ta, yêu cầu ta hứa ba năm sau khi sinh con trai trưởng, sẽ không mang thai mới đồng ý cho ta vào phủ.
Bây giờ nàng ta còn chưa qua cửa, ta đã có thai, nếu để nàng ta biết được, cả ta và đứa bé đều không sống nổi.
Nhưng ta không nói gì cả.
Ta nhìn vào mắt Bùi Tễ, bên trong tràn đầy lệ khí.
"Bùi Tễ, ta hận chàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngay cả đứa con oan nghiệt này ta cũng không muốn."
Sắc mặt Bùi Tễ thoáng tái nhợt, bàn tay nắm chặt mép bàn, gần như muốn bẻ gãy tấm ván.
Hắn cúi xuống hôn ta.
Nụ hôn giận dữ lạnh lẽo dần chuyển sang nóng bỏng, mang theo sự kìm nén và không cam lòng, yết hầu hắn chuyển động, nuốt xuống cảm xúc khó tả, trong lồng n.g.ự.c là âm thanh sụp đổ của trời đất.
"Uyên Nương, lòng nàng thật độc ác."
Sảy thai hại thân thể, ta ở Giang Đô tĩnh dưỡng hai tháng.
Bùi Tễ điều rất nhiều người từ Yến Vương phủ đến.
Vương đại nương ở bếp nhỏ vừa đến, đủ loại canh bổ dưỡng cứ như nước chảy liên tục được dọn lên.
Tiểu Châu cũng đến, vừa thấy ta, cô bé liền quỳ xuống trước giường ta, khóc lóc thảm thiết, nói rằng cô bé cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa.
Ta không nói gì với cô bé.
Không biết vì sao, sau khi sảy thai luôn cảm thấy không có sức lực, lười nói một câu, nghe người khác nói chuyện cũng thường xuyên mất tập trung, họ gọi ta rất nhiều lần ta mới nghe thấy.
Bùi Tễ vì thế mà nổi cơn tam bành vài lần.
Hắn đập cốc đập bát.
Cuối cùng, vào một đêm nọ, hắn say khướt trở về phủ, còn dẫn theo một người phụ nữ. Hắn kéo người phụ nữ vào phòng ta, ôm người đó ngồi trên trường kỷ, tay thò vào trong y phục của nàng ta.
"Quả nhiên là gầy yếu, sau này có muốn theo ta không?"
"Nô tỳ muốn ạ~"
Ta dường như nghe thấy tiếng nước.
Trong bóng tối, ta lặng lẽ nhìn về phía trường kỷ, nhưng Bùi Tễ không làm chuyện đó với nàng ta đến cùng.
Hắn đột nhiên nổi giận đẩy người phụ nữ ra.
"Cút! Tất cả cút hết đi!"
Nàng kia sợ hết hồn, lăn lông lốc bò ra khỏi phòng. Bùi Tễ thì ngồi xuống giường của ta, người nồng nặc mùi rượu.
“Uyên Nương, Uyên Nương.”
“Ba năm nay, rốt cuộc ta có chỗ nào đối xử với nàng không tốt? Ta cho nàng nơi nương tựa, nàng ăn ngon mặc đẹp, dùng thứ gì mà chẳng phải là tốt nhất kinh đô? Thế nhưng vì sao nàng không yêu ta?”
“Rốt cuộc muốn ta phải làm sao? Giết hay mắng, tùy nàng xử trí… Đừng đối xử với ta như vậy.”
Bùi Tễ thật sự say rồi.
Nếu hắn còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ không hạ mình cầu xin một nữ nhân như thế.