Ngọc Bàn

Chương 10



Khi Hùng ma ma còn sống, đã ròng rã tìm kiếm suốt ba mươi năm trường...

Về sau, dường như bà đã khám phá ra nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự mất tích của muội muội.

Nhưng chưa kịp hé lộ bí mật ấy, bà đã đột ngột lìa trần.

Hùng ma ma c.h.ế.t mà đôi mắt vẫn trừng trừng không nhắm, hóa thành u hồn đêm đêm vất vưởng nơi nhân gian.

Bà dựa vào việc "tự sát" lặp đi lặp lại để thu hút sự chú ý của người sống!

Cuối cùng, ngón tay gầy guộc vươn ra, chỉ thẳng về phía vầng trăng trên cao.

【Trong cung trăng tịch mịch, rốt cuộc ẩn chứa điều gì?】

Người ghi chép sự việc này tên là Vũ Văn Uyên, chính ông ta cũng đã thốt ra câu hỏi đầy hoài nghi ấy.

...

"Chẳng lẽ, Hùng Niệm Chi đã bị vầng trăng kia biến thành quái vật? Hoặc giả, nàng đã bị một con quái vật nào đó tước đoạt sinh mạng?"

Đầu xuân, ánh dương ấm áp khẽ lay động cành lá.

Trong lòng ta chợt dâng lên một nỗi hàn ý: "Lời Vương Trung Thu nói là thật sao? Hùng ma ma thực sự đang cố gắng cảnh báo chúng ta phải cẩn thận với vầng trăng kia."

Khi bóng đêm buông xuống, ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ cả một góc trời.

"Chúc mừng nương nương, tối nay bệ hạ đã lật thẻ bài của ngài!"

Thái giám Kính Sự Phòng hớn hở chạy đến thông báo tin vui.

Hắn ta mặt mày tươi rói, không ngớt lời nịnh nọt: "Bệ hạ đã cả tháng nay không lật thẻ bài của vị phi tần nào! Nô tài chưa từng thấy bệ hạ để tâm đến vị tiểu chủ nào như vậy."

Hì hì.

Lời lẽ nịnh hót này so với lão quản gia trong những câu chuyện về tổng tài bá đạo cũng chẳng hề kém cạnh.

Ta tựa mình trên ghế mềm, say sưa nghiền ngẫm quyển 《Hoa Hạ dị văn lục》, bèn hững hờ đáp lời tên thái giám: "Bổn cung đã rõ, đây quả là vinh sủng tột bậc."

Nói rồi, ta khẽ phất tay, phân phó Vân Thường cô cô thưởng cho hắn một hạt đậu vàng lấp lánh.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tiểu thái giám mừng rỡ khôn xiết, miệng không ngớt lời ca tụng thánh ân bao la, chúc tụng sớm ngày bệ hạ hạ sinh long tử.

Đêm đến, kiệu Xuân Ân Ngọc Lộ đến đón ta.

Ta liền bảo bọn họ lui về: "Đợi ta ghi chép xong việc Hùng ma ma tự vẫn, ta sẽ tự mình đến."

Thủ lĩnh thái giám nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng: "Xin nương nương thứ tội, điều này trái với quy củ."

Ta liền dọa hắn: "Đừng lắm lời nữa, nói nữa Hùng ma ma nửa đêm lại tìm đến các ngươi đó!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đám thái giám nghe vậy thì kinh hãi đến dựng cả tóc gáy, vội vàng niệm "ma ma tha mạng", rồi cuống cuồng rời đi.



Đêm đó, Hùng ma ma lại tìm đến cái c.h.ế.t bằng cách treo cổ.

Mây đen dày đặc che khuất vầng trăng.

Ta một mình ngồi trong vọng nguyệt đình, chống cằm ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời u ám.

Bà ta treo lơ lửng trên xà nhà, khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ, đôi hài thêu đã sờn cũ, chiếc lưỡi thè ra dài thườn thượt.

Ta cất tiếng hỏi bà ta: "Ma ma, vầng trăng kia thật sự rất nguy hiểm, đúng không? Thứ ánh trăng sáng quái dị ấy, có thể biến người thành quái vật gớm ghiếc, đúng không?"

Hùng ma ma vẫn im lặng không đáp, chỉ một mực vung chân đá vào đầu ta.

Ta ghi chép xong xuôi, một mình lặng lẽ bước về phía Dưỡng Tâm Điện.

Trên đường đi, bỗng một chiếc kiệu hoa lộng lẫy chặn ngang lối ta.

Từ trong kiệu thò ra một bàn tay trắng nõn như ngọc, tiếp đó hiện ra một gương mặt diễm lệ đoan trang, tựa như đóa mẫu đơn kiều diễm.

Người ấy bước xuống kiệu, đôi mắt lạnh lùng dò xét ta từ đầu đến chân, giọng điệu cao ngạo: "Chính là ngươi, kẻ thoắt cái đã leo lên địa vị Tương Phi cao quý? Chính là ngươi, kẻ dùng vẻ hồ mị quyến rũ quân vương, trèo lên long sàng? Chính là ngươi, kẻ chẳng coi quy củ ra gì, ngạo mạn vô lễ?"

Liên tiếp ba câu hỏi lạnh lùng, âm điệu thong thả, không nhanh không chậm.

Nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi dao, tựa hồ muốn xuyên thấu tâm can ta.

Nàng ta cố gắng kìm nén ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy, sự kiên nhẫn dường như đã đến giới hạn: "Thấy bổn cung giá lâm, còn không mau quỳ xuống nghênh đón!"

Cung nữ lớn đứng bên cạnh nàng ta cũng vênh váo phụ họa: "Thấy Quý Phi nương nương mà dám vô lễ không quỳ sao?"

Lời vừa dứt.

Mây đen tan đi, vầng trăng sáng vằng vặc trút xuống muôn vàn ánh bạc!

Ta khẽ chỉ tay về phía sau đầu vị Quý Phi nương nương cao ngạo kia, khẽ khàng lên tiếng: "Cẩn thận!"

Đám thái giám khiêng kiệu, lũ thị vệ đeo kiếm, cả đám nha hoàn theo hầu hạ đều đồng loạt biến thành những con quái vật gớm ghiếc!

Cung nữ vừa nãy còn lớn tiếng quát mắng ta, giờ đã ghé sát sau gáy Quý Phi, nhe hàm răng sắc nhọn đầy đe dọa.

Quý Phi nương nương lại chỉ mải mê cười lạnh với ta: "Thật là vô phép tắc, xem ra ngươi chẳng hề coi bổn cung ra gì!"

Ta nhanh như cắt phi thân lên trước, ôm lấy nàng ta rồi nhảy vọt lên nóc tường cao ngất.

"Nương nương, ta nào dám bất kính với ngài," ta khẽ cụp mắt, mỉm cười dịu dàng: "Chỉ là ngài có hơi nặng."

"Ngươi... vô lễ!" Đồng tử Quý Phi co rút kịch liệt: "Mau buông tay!"

Chẳng còn thời gian để giải thích.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com