Ngọc Bàn

Chương 9



Đây chính là tiểu thám tử mà ta phái đi đêm qua, lẻn vào túi áo của tên Tôn Duẫn Hỉ gian trá.

Nó khẽ vẫy tay ra hiệu với ta.

Ta cúi đầu ghé tai lắng nghe, nó liền líu lo kể một tràng dài những chuyện kỳ lạ.

Thì ra...

Sau khi hút cạn m.á.u của Vân Thường cô cô, Tôn Duẫn Hỉ đã dậm chân ba lần xuống đất, từ lòng đất bỗng chui ra một con quái vật hình người với những đường vân đen kỳ dị phủ kín mặt! 

Con quái vật kia lại biến hóa thành hình dáng của Vân Thường cô cô, rồi ung dung trở về bên cạnh ta.

Việc ta âm thầm điều tra chuyện của Hùng ma ma đã khiến Tôn Duẫn Hỉ sinh lòng cảnh giác, hắn cũng phái một tay sai bí mật theo dõi mọi hành động của ta.

Ta khẽ cân nhắc quyển 《Hoa Hạ dị văn lục》 trong tay, đây là thứ mà Tôn Duẫn Hỉ vừa đưa đến cho ta cách đây không lâu.

Chắc chắn rồi, hắn ta đã đưa cho ta một quyển sách giả để lừa gạt ta!

Tiểu nhân giấy thấy quyển sách trong tay ta, liền vội vàng vỗ mạnh vào đầu, vẻ mặt hốt hoảng vô cùng.

"Chủ... chủ nhân! Không hay rồi!"

Ta cúi đầu hỏi nhỏ: "Sao vậy?"

Tiểu nhân giấy gần như khóc rống lên: "Cái Tôn... cái Tôn..."

"Tôn Duẫn Hỉ!" Ta nhắc giúp nó.

Tiểu nhân giấy cuống quýt gật đầu: "Đúng đúng đúng! Tôn Duẫn Hỉ! Hắn ta đã đốt một cái lò lửa, đang thiêu hủy quyển sách thật rồi!"

A a a, sao ngươi không nói sớm hơn!

Ta vội vàng phi như bay đến Nội Vụ Phủ, trong lòng thầm nghĩ hỏng rồi, e rằng không kịp nữa.

Ai ngờ——

Khi ta vội vã chạy đến nơi, chỉ thấy Tôn Duẫn Hỉ đang bị một bàn tay vô hình siết chặt cổ, lơ lửng giữa không trung!

Lò lửa bị ai đó đạp đổ, quyển 《Hoa Hạ dị văn lục》 cháy sém một góc nằm lăn lóc trên đất.

Một thanh niên tuấn tú, đầu đội chiếc khăn trán màu cánh sen nhạt, mái tóc đen như thác đổ buông dài, đang khoanh tay dựa vào bức tường cung lạnh lẽo, đôi mắt sắc lạnh như băng chăm chú nhìn Tôn Duẫn Hỉ.

Thấy ta vội vã đến, hắn khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn ta một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giả vờ chắp tay hành lễ: "Đông Phương Kính xin thỉnh an Tương Phi nương nương."

Rồi sau đó, hắn khẽ nhướng đôi mắt cáo lên, giọng điệu lạnh nhạt: "Tên thái giám tổng quản Nội Vụ Phủ Tôn Duẫn Hỉ này, thực chất là một yêu vật! Đã bị thần bắt sống, xin được phép xử tử ngay tại chỗ!"

Giọng hắn ấm áp như ngọc, nhưng ngữ điệu lại ẩn chứa sự căm ghét tột độ đối với cái ác.

Dứt lời, một tiếng "răng rắc" giòn tan vang lên——

Cổ của Tôn Duẫn Hỉ bị bẻ gãy, thân xác hắn hóa thành một làn khói đen tan biến vào hư không.

Sau khi giải quyết xong tên Tôn Duẫn Hỉ, Đông Phương Kính lạnh lùng buông một tiếng "cáo từ", vung vạt áo rộng, nhẹ nhàng rời đi như một cánh chim.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trên màn hình trực tiếp, vô số người xem đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

【Đa tạ Quốc sư đại nhân kịp thời xuất hiện! Bằng không thì quyển sách thật đã bị thiêu rụi mất rồi!】

【Oa, Quốc sư thật là có tiên khí ngời ngời, chỉ tiếc là tính tình hơi nóng nảy một chút thôi.】

【Bạch Tiểu Hoa của chúng ta xinh đẹp tuyệt trần! Vậy mà hắn chỉ khẽ liếc mắt một cái, chẳng mảy may động lòng trước vẻ đẹp bề ngoài! Thật đáng khen!】

【Bạch Tiểu Hoa nương nương cao quý như vậy! Hắn ngay cả hành lễ cũng lười cúi người, quả là không coi quyền quý ra gì! Quá tuyệt vời!】

【Tên nhóc này một lòng chỉ nghĩ đến việc bắt yêu diệt quái, tinh thần sự nghiệp thật là đáng nể!】

【Hi hi, ta thích cái kiểu lạnh lùng này lắm!!】

Ta khẽ cúi người, nhặt lấy quyển sách cổ.

Phủi nhẹ lớp bụi thời gian bám trên bìa, ta chậm rãi lật đến trang ghi chép về Hùng ma ma.

Những trang giấy đã ngả màu vàng úa, bởi sự bảo quản sơ sài mà xuất hiện những vết mọt đục lỗ chỗ.

Câu chuyện về Hùng ma ma vô cùng giản đơn.

Nhưng chỉ vài dòng ngắn ngủi, lại khiến người đọc không khỏi kinh tâm động phách.

【Hùng thị ẩu, tên húy chẳng rõ ràng. Có muội muội tên Niệm Chi, tài hoa hơn người, giỏi giang thi thư, đọc một lần là nhớ, trăm năm trước từng giữ chức nữ tể phụ, danh tiếng lừng lẫy khắp kinh thành. Nhưng người muội muội ấy, tuổi vừa ba lăm xuân xanh, đang lúc sự nghiệp rực rỡ bỗng dưng biệt vô âm tín! Khi còn sống, Hùng thị ẩu đã ròng rã tìm kiếm suốt ba mươi năm trời, cuối cùng cũng hé lộ được chút manh mối. Nhưng chưa kịp tỏ bày sự thật, bà đã đột ngột qua đời. Đôi mắt trợn trừng không nhắm, đêm đêm hồn phách vẫn vất vưởng nơi cố trạch, hoặc đập đầu vào cột, xé lụa thành mảnh, hóa thành dáng vẻ tự vẫn để cảnh báo người đời. Cuối cùng, vạt áo xanh khẽ phất phới, ngón tay trắng ngần xa xôi hướng về cung trăng, dường như muốn ám chỉ điều gì.】

Hùng ma ma, tên thật không ai hay.

Bà có một người muội muội, lại là một nhân vật lừng lẫy danh tiếng.

Người muội muội ấy tên là Hùng Niệm Chi, tinh thông văn chương thi phú, đọc một lần là nhớ, là một nữ tể phụ nổi danh khắp chốn kinh kỳ trăm năm về trước.

Nhưng vị nữ tể phụ tài ba ấy, ở tuổi ba mươi lăm, đang là thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, lại đột nhiên mất tích không một dấu vết!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com