Ngọc Thô Rực Rỡ

Chương 1: 1



Năm thứ bảy sau khi kết hôn, người tình bên ngoài của Lương Dực Đình mang thai.

 

Tôi đã chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn, rời khỏi nhà.

 

Thấy vậy, anh ta im lặng vài giây rồi nói:

“Là anh có lỗi với em, anh sẽ cố gắng bù đắp.”

 

Người ngoài đều nói tôi quá mạnh mẽ.

 

Đàn ông trong giới thượng lưu, ai mà chẳng có chút ong bướm bên ngoài, chỉ cần không đe dọa đến vị trí của vợ cả thì coi như không sao.

 

Nhưng tôi thì không chấp nhận.

 

Tôi luôn ghi nhớ.

 

Năm đó, để cưới được Lương Dực Đình, tôi từ bỏ sự nghiệp ngoại giao, một mình đến Hồng Kông.

 

Còn anh, vì muốn cưới tôi, đã bị người ta đ.âm g.ãy xương chân, kéo lê cái chân g.ãy ấy lên núi Phổ Đà.

 

Vừa lạy vừa quỳ hết một nghìn không trăm tám mươi tám bậc thang để cầu duyên với tôi.

 

Những chuyện ấy, anh quên rồi, nhưng tôi thì chưa bao giờ quên.

 

Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói: “Lương Dực Đình, tôi không cần anh bù đắp gì cả, tôi muốn anh ra đi tay trắng.”

 

1.

 

Đầu tháng Ba, sâu nằm chờ xuân.

 

Một trận mưa lớn không ngớt trút xuống thành phố cảng suốt mấy ngày liền.

 

Độ ẩm tích tụ của mùa mưa khiến những góc khuất không thấy ánh sáng cũng bắt đầu bốc mùi ẩm mốc.

 

Có lẽ vì mấy hôm nay nhiệt độ cứ tăng giảm thất thường.

 

Người đổ đến bệnh viện cũng nhiều lên thấy rõ.

 

Lúc này, tôi đang đứng ở cuối hành lang khoa sản tầng sáu của bệnh viện Bác Ái, nhìn hai người phía trước đang bước về phía mình.

 

“Anh Dực Đình, bác sĩ nói con của chúng ta rất khỏe mạnh, anh xem này, đây là tay và chân bé.”

 

Cô gái trẻ khuôn mặt rạng rỡ không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Cầm tấm hình siêu âm vừa chụp chỉ cho người đàn ông xem.

 

Một đôi tình nhân đẹp như tranh.

 

Giá mà… người đàn ông ấy không phải là chồng tôi thì tốt biết bao.

 

Vài giây sau, Lương Dực Đình ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi.

 

Ánh đèn huỳnh quang phía trên đầu tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.

 

Trên ô cửa kính bên cạnh phản chiếu hình ảnh tôi lúc này.

 

Trắng bệch như một hồn ma.

 

Thật ra, chuyện bắt gian này, chẳng thú vị gì cả.

 

Tôi thở ra một hơi thật dài, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình hai người, rồi xoay người bỏ đi.

 

Gần như ngay lập tức, sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lương Dực Đình đưa tay kéo lấy cổ tay tôi.

 

Anh ta nhíu mày, giọng trầm thấp.

 

Giọng nói khàn khàn có phần gượng gạo:

“Hoài Ngọc, em nghe anh nói, không phải như em nghĩ đâu.”

 

Tôi dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn, cười khẩy:

“Lương Dực Đình, anh nghĩ tôi là kẻ ngốc sao? Buông tay ra.”

 

Sắc mặt anh ta tối sầm lại một chút, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông.

 

Chỉ nhanh chóng quay đầu nói với cô gái sau lưng:

“Tri Lạc, em xuống trước đi, tự về nhà.”

 

Tri Lạc.

 

Tôi không nhịn được bật cười.

 

Cái tên này, là do tôi đặt cho cô ta.

 

Tri Lạc, Tri Lạc, biết đủ thì sẽ vui.

 

Từ năm cô ta 12 tuổi đến 22 tuổi, tôi đã tài trợ cho cô suốt mười năm.

 

Đích thân đưa cô ra khỏi cái thôn núi nghèo khổ hoang vu.

 

Vì đổi tên cho cô, tôi không nhớ nổi mình đã dẫn cô đi bao nhiêu lần đến nơi đăng ký hộ khẩu, cuối cùng cũng đổi được tên thành Hứa Tri Lạc.

 

Vậy mà bây giờ, cô ta lại trả ơn tôi như thế này đây.

 

Tôi nhìn cô gái, cô ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, run rẩy không dám ngẩng đầu đối diện với tôi, như thể sợ hãi đến cực độ.

 

Diễn dở thật.

 

Nếu thật sự sợ thì đã không mang thai con của Lương Dực Đình rồi.

 

Đột nhiên, giọng nói mềm yếu như mèo kêu của cô ta vang lên.

 

Yếu ớt xen lẫn chút tủi thân.

 

“Chị Hoài Ngọc, tất cả là lỗi của em, nếu chị muốn trách, cứ trách em đi, đứa bé này, em sẽ sinh và tự nuôi, sẽ không khiến hai người khó xử đâu.”

 

Nói xong, cô ta còn nấc nhẹ hai tiếng, rồi như không thể rời mắt khỏi anh ta, thì thầm nói:

“Anh Dực Đình, em biết người anh yêu là chị, em chỉ muốn nói, em không hối hận.”

 

Sắc mặt Lương Dực Đình không thay đổi, chỉ có hàng chân mày nhíu chặt hơn.

 

Cả người bỗng nhiên mang theo một chút âm u nặng nề.

 

Tôi nhìn hai người họ, chỉ thấy ghê tởm.

 

Không buồn nói thêm lời nào, giật mạnh cổ tay mình ra, lạnh lùng buông một câu:

“Lương Dực Đình, tôi sẽ để luật sư gửi anh đơn ly hôn, ký càng sớm càng tốt.”

 

Nói xong liền xoay người bước đi.

 

Tôi không ngờ, Lương Dực Đình lại như phát điên.

 

Giây tiếp theo, anh ta bất ngờ bế bổng tôi lên.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com