Ngọc Thô Rực Rỡ
Mùi hương quen thuộc khiến mắt tôi nóng bừng.
Tôi nghiến răng chửi rủa:
“Lương Dực Đình, thả tôi xuống! Anh bị điên à? Thả tôi xuống!”
Nghe vậy, anh không những không buông mà còn siết chặt hơn.
Sải bước nhanh đến cửa thang máy, thấy thang vẫn đang dừng ở tầng hầm, không chần chừ một giây, lập tức rẽ trái đi thẳng đến cầu thang bộ.
Phía sau, cô gái hoảng hốt gọi to một tiếng:
“Anh Dực Đình, em đau bụng quá!”
Nhưng anh như không hề nghe thấy.
Ầm một tiếng, cánh cửa cầu thang thoát hiểm bị đóng sầm lại.
2.
Từ tầng sáu xuống tầng một, mặc cho tôi gào thét chửi rủa.
Thậm chí còn vung tay tát anh ta hai cái bằng tư thế vô cùng khó chịu.
Tôi tát mạnh đến mức móng tay được dưỡng kỹ cũng gãy làm đôi.
Anh ta vẫn không chịu thả tôi xuống.
Cứ thế đi thẳng đến bãi đỗ xe rồi nhét tôi vào trong xe.
Tôi tức điên, tiện tay vớ lấy thứ gì đó ném về phía anh.
Anh không nói lời nào, mặc cho tôi trút giận, không hề phản kháng, chỉ cẩn thận đưa tay ra chắn sợ tôi làm mình bị thương.
Bất chợt, một tiếng “bộp” vang lên, trán Lương Dực Đình rỉ máu, rất nhanh kéo thành một vệt đỏ, chảy dọc theo đường chân mày xuống dưới.
Lúc đó tôi mới nhận ra vật mình cầm là lọ nước hoa ô tô tôi mua, thân kim loại nhỏ gọn, lực sát thương không hề nhỏ.
Vài giây sau, Lương Dực Đình thở dài một tiếng ngắn ngủi.
Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Hoài Ngọc, anh biết bây giờ em đang rất giận, nhưng mọi chuyện thật sự không như em nghĩ.”
“Chúng ta về nhà trước, được không?”
Nói xong, anh cúi người cẩn thận thắt dây an toàn cho tôi.
Tôi cố nén dòng nước mắt đang dâng lên, lắc đầu:
“Nhà? Còn nhà gì nữa? Lương Dực Đình, cái ngày anh phản bội, giữa chúng ta đã không còn gì gọi là ‘nhà’ rồi.”
Đầu ngón tay anh khựng lại, không đáp, chỉ mím môi, hồi lâu mới nói:
“Dù là tử tù, cũng nên có một cơ hội để tự bào chữa.”
Đầu tôi đau như búa bổ, thật sự không muốn tranh cãi về tử tù hay bào chữa gì cả.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh:
“Để tôi xuống xe, đừng khiến tôi càng thêm căm hận anh.”
Không biết câu đó có làm anh bị tổn thương không.
Ánh mắt anh trùng xuống.
Cả người toát ra vẻ chật vật hiếm thấy.
Ngay lúc tôi tháo dây an toàn, đẩy anh ra định mở cửa xe...
Một tia chớp xé ngang bầu trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ trong tích tắc, bầu trời tối sầm lại hơn nửa.
Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống ào ạt theo sau tiếng sấm vang rền.
Cơn mưa này, lại càng lớn hơn.
Mưa làm tóc Lương Dực Đình ướt sũng, vệt m.á.u kia lại bắt đầu trượt xuống, từng giọt đọng thành giọt m.á.u rơi trên mu bàn tay tôi.
Trong màn mưa, anh khẽ nói:
“Mưa lớn thế này, ít nhất… để anh đưa em về…”
Cơn mưa này, thật không đúng lúc.
Lại khiến lòng Lương Dực Đình có thêm vài phần kiên trì.
Tôi nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng đã rõ.
Nếu lúc này tôi kiên quyết xuống xe,
Chắc hôm nay sẽ giằng co suốt cả ngày ở đây.
Tôi thở ra một hơi nặng nề, lạnh lùng nói:
“Đưa tôi đến văn phòng luật sư.”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa xe.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Rõ ràng biết tôi đến đó là để soạn thảo đơn ly hôn,
Vậy mà trông anh lại như vừa thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc xe lăn bánh, chậm rãi chạy trong màn mưa dày đặc.
Tôi ngồi ghế phụ nhắm mắt vờ ngủ.
Trong đầu hiện lên vệt m.á.u trượt xuống trán anh.
Bất chợt, tôi nhớ lại năm chúng tôi kết hôn.
Hình như cũng “dữ dội” như thế.
Tôi vẫn nhớ rất rõ.
Năm đó, là năm thứ ba tôi quen Lương Dực Đình.
Cha tôi vừa mất không bao lâu, anh đã đưa tôi về nhà mình.
Quỳ trước mặt mẹ anh và nói muốn cưới tôi.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt bà khó coi đến cực điểm.
Bà nhìn chằm chằm vào tôi, như thể xuyên qua tôi để nhìn ai khác.
Chỉ vài giây sau, trong mắt bà ánh lên cơn thù hằn và giận dữ, giơ tay định tát tôi, miệng chửi rủa độc địa:
“Loại tiện nhân sinh ra cũng là tiện nhân! Mày và mẹ mày đều là hồ ly tinh, đồ đê tiện!”
“Chỉ bằng mày mà đòi cướp con trai tao? Đừng có mơ! Còn tao sống, thì đừng hòng bước vào cửa nhà họ Lương!”
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý là bà sẽ nổi giận.
Nhưng không ngờ bà lại tức đến mức ra tay với tôi ngay trước mặt anh.
Chỉ là, cái tát đó cuối cùng không giáng lên mặt tôi.
Sau tiếng “bốp” vang lên, là giọng nói phẫn nộ đầy kinh hoàng của bà:
“Con lại đi thích cái con tiểu tiện nhân này?! Con có biết nó là loại con gái mà đến cha ruột cũng…”
“Mẹ!”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com