Ngọc Thô Rực Rỡ
9、
Vài ngày sau, máy bay hạ cánh xuống Kinh Châu.
Tại sân bay, bước chân của Lương Dực Đình vô cùng vội vã.
Anh nhíu mày, lắng nghe tin tức từ đầu dây bên kia điện thoại.
“Vừa rồi bà Lương nhờ người bán căn hộ tầng bằng ở Thiển Thủy Loan, giá thấp hơn thị trường khá nhiều, chắc sẽ sớm bán được.”
Hôm đó Hoài Ngọc nói không cần bất động sản, bảo anh quy đổi thành tiền mặt, anh đã từ chối.
Nhưng anh không ngờ, Hoài Ngọc lại trực tiếp bán luôn mấy căn đó.
Thiển Thủy Loan, là căn biệt thự xa hoa đầu tiên anh mua cho Hoài Ngọc.
Ngoài căn nhà cưới của hai người ra.
Căn nhà này là nơi có ý nghĩa lớn nhất với họ.
Lúc này đây, anh đã không còn dám tự an ủi mình.
Ít nhất Hoài Ngọc vẫn chưa bán căn nhà cưới.
Anh nghĩ, lý do lớn nhất có lẽ là vì căn đó mang tên cả hai, xử lý pháp lý sẽ phiền phức.
Anh nhớ lại hôm qua, Hoài Ngọc đã bán sạch toàn bộ cổ phần công ty đứng tên riêng cô, đổi thành tiền mặt.
Thông tin đó khiến anh thấp thỏm không yên, nên mới sáng sớm bay chuyến đầu tiên về Kinh Châu.
Anh không biết Hoài Ngọc đang ở đâu, chỉ có thể đánh liều đến khu nhà gia thuộc.
Nghe tin Hoài Ngọc bán bất động sản ở Hồng Kông trước khi xuống máy bay khiến anh càng thêm lo lắng.
Anh không nghi ngờ gì nữa, với năng lực của Trần Quân Bình, việc phân chia tài sản ly hôn giữa anh và Hoài Ngọc sẽ sớm được giải quyết.
Giờ nếu Hoài Ngọc bán hết tài sản còn lại.
Có lẽ cả đời này anh sẽ không còn gặp lại cô.
Anh nhắm mắt lại, thừa nhận bản thân đã sai.
Thật sự đã chọn sai rồi.
Lẽ ra anh không nên ký vào đơn ly hôn.
Anh từng nghĩ, Hoài Ngọc không còn người thân nào.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Dù ly hôn, cô cũng sẽ không rời khỏi Hồng Kông.
Nhưng giờ đây, Hoài Ngọc chẳng những không có ý định ở lại.
Thậm chí còn dứt khoát y như năm đó, không lưu luyến chút gì.
Rời khỏi Kinh Châu để cùng anh đến Hồng Kông, là vì tình yêu.
Giờ không còn yêu nữa, cô cũng có thể dứt khoát rời khỏi Hồng Kông.
Anh hít một hơi thật sâu, nói: “Biết rồi, cứ giữ lại trước đã.”
Đầu dây bên kia ừ một tiếng rồi cúp máy.
Một tiếng rưỡi sau.
Lương Dực Đình đến khu nhà gia thuộc.
Thời gian dường như ngưng đọng ở nơi này.
Dù bảy năm trôi qua, chẳng có gì thay đổi.
Chỉ là, anh và Hoài Ngọc...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lại đi đến bước đường này.
Giờ có nghĩ lại cũng không còn ý nghĩa.
Lương Dực Đình lấy chiếc búa sắt mua từ tiệm đồ sắt dưới khu.
Dùng lực đập mạnh vào cánh cửa.
Tiếng vang lớn nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm trên dưới.
Có người lập tức báo cảnh sát.
Cũng có người lén liên lạc với Hứa Hoài Ngọc.
10、
Bốn mươi phút sau.
Tại đồn cảnh sát gần khu nhà gia thuộc.
Tôi nhìn Lương Dực Đình bị còng tay ngược ra sau, ngồi trên ghế sắt.
Trong lòng không biết nên nói gì.
Trong đồn, mấy cảnh sát đang lớn tiếng quát anh:
“Dù vì lý do gì đi nữa, tự ý xâm nhập nhà dân cũng là phạm pháp!”
“Anh còn dùng búa đập cửa nhà người ta! Người Hồng Kông các anh đều manh động thế à?!”
Tôi xoa trán nhìn Lương Dực Đình.
Biết là anh chắc chắn không nghe lọt tai.
Giờ phút này, anh như kẻ bị ma ám, không rời mắt khỏi tôi.
Vài giây sau, Trần Quân Bình thay tôi ký xong toàn bộ thủ tục.
Đứng dậy nói: “Xong rồi, không sao nữa, cửa nhà gia thuộc tôi sẽ cho người xử lý, mình đi thôi.”
Lương Dực Đình lập tức đứng lên, tiếng va chạm của còng tay vang lên chói tai.
Anh lạnh lùng nhìn Trần Quân Bình, giọng trầm thấp:
“Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì, đừng quên, tôi và Hoài Ngọc còn chưa ly hôn.”
Trần Quân Bình tỏ vẻ cà lơ phất phơ, bật cười nhếch mày nói:
“Sắp ly hôn rồi, tôi chờ được.”
Tôi giật khóe mắt.
Nhìn các cảnh sát xung quanh cũng bắt đầu hóng chuyện.
Không nhịn được nghiến răng: “Đủ rồi, đừng nói nữa!”
Nói xong liền xách túi quay người bỏ đi.
Lương Dực Đình bước theo, nhưng bị còng tay giữ lại.
Tiếng xích leng keng vang lên.
Anh quay sang nhìn đám cảnh sát vẫn còn hóng chuyện.
Lộ ra vẻ mặt kiểu: “Gì vậy trời?”
Cảnh sát vội vàng mở còng tay cho anh.
Chỉ trong vài giây.
Trần Quân Bình đã nhanh chân chạy theo tôi trước một bước.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com