“Con hồ đồ rồi sao! Mẹ đang nói chuyện con có nghe không?
“Con thật điên rồi! Trên thỏa thuận ly hôn viết chia cho Hứa Hoài Ngọc một nửa tài sản, sao con không trực tiếp trắng tay rời đi, dâng luôn cả nhà họ Lương cho cô ta cho rồi?!”
Lương Dực Đình ngẩng đầu thật mạnh.
Như con tàu lạc lối trong đêm tối nhìn thấy ngọn hải đăng sáng rực.
Đúng vậy, sao anh không nghĩ đến điều đó.
Nếu anh sẵn lòng ra đi tay trắng.
Hoài Ngọc có thể sẽ cho anh một cơ hội nữa.
Mẹ anh bị hành động của anh dọa sững sờ.
Rất nhanh liền phản ứng lại.
Bà chộp lấy chiếc ly sứ có viền hoa bên cạnh ném thẳng tới, quát lớn: “Con điên thật rồi sao?!”
Lương Dực Đình không nói lời nào, lập tức đứng dậy, nói nhanh:
“Mẹ, chuyện của con mẹ đừng lo nữa. Mẹ yên tâm đi, con sẽ không đụng vào tập đoàn Lương thị.”
Nghe vậy, mẹ anh kinh ngạc há hốc miệng, hồi lâu mới mắng: “Trời ơi! Cái thằng con c.h.ế.t tiệt này, không được đi! Nếu con còn nhận mẹ là mẹ, thì không được đi! Quay lại đây!”
Chỉ tiếc là...
Tiếng quát tháo liên tục cũng không ngăn được bước chân vội vã của Lương Dực Đình.
Con đường núi quanh co.
Sau vài cuộc gọi, sắc mặt anh đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Anh cảm thấy lẽ ra mình nên làm vậy từ lâu.
Dù sao, ngoài tài sản của Lương thị.
Tài sản những năm qua của anh.
Đều dựa vào khoản vốn ban đầu mà Hoài Ngọc đưa cho.
Anh nhớ lại năm đó.
Chú Hứa qua đời, Hoài Ngọc đau đớn tột cùng.
Anh quyết định đưa cô trở lại Hồng Kông.
Thứ nhất là không muốn cô tiếp tục ở lại Kinh Châu - nơi đầy kỷ niệm buồn.
Thứ hai là anh đã sẵn sàng đối mặt với mẹ, cầu hôn cô.
Chỉ là, anh không ngờ.
Mẹ anh lại phản đối đến mức đó.
Không chỉ cắt đứt toàn bộ nguồn vốn.
Còn ép buộc, không cho anh làm ăn ở Hồng Kông bằng cách gây áp lực từ Lương thị.
Anh hiểu.
Mẹ muốn dùng cảnh nghèo túng để đẩy họ xa nhau.
Dù sao, suốt sáu năm ở Kinh Châu.
Anh và Hoài Ngọc chưa từng chịu khổ gì.
Đến Hồng Kông, lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Nếu Hoài Ngọc ở lại Kinh Châu, cô có nhà, có sự nghiệp.
Sự sắp xếp lúc lâm chung của chú Hứa đủ để cô sống an ổn cả đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng vì ích kỷ, anh lại đưa cô rời Kinh Châu.
Rời khỏi chiếc tổ ấm mà chú Hứa đã chuẩn bị cho cô.
Anh cảm thấy có lỗi với Hoài Ngọc.
Cô vừa trải qua nỗi đau mất cha.
Lại còn phải cùng anh sinh sống ở nơi xa lạ như Hồng Kông.
Anh muốn dành cho cô những điều tốt nhất.
Nhưng lại bị mẹ đè nén đến mức không thể xoay sở.
Áp lực lớn khiến anh dần trở nên cực đoan.
Thậm chí từng nghĩ lấy nửa đời sau của mình làm vốn cược.
Cuối cùng, chính Hoài Ngọc đã ngăn anh lại.
Cô đem toàn bộ tiền tiết kiệm ra, kiên nhẫn nói với anh:
“Đừng vội, em không cần biệt thự hay siêu xe, không cần vinh hoa phú quý. Em chỉ cần anh bình an. Chúng ta từ từ, Dực Đình, mình từ từ thôi.”
Hai năm đó, anh học được rất nhiều điều.
Học cách nếu không thể một đòn trúng đích, thì phải kiên nhẫn ẩn mình.
Học cách đấu trí với mẹ, tìm cơ hội sống giữa áp lực.
Học cách gây dựng một mái nhà trong giới thương trường đầy sói dữ.
Mà tất cả những điều đó, nếu không có Hoài Ngọc.
Có lẽ sớm đã tan thành mây khói.
Anh lại nhớ.
Năm mười sáu tuổi, mẹ đưa anh đến Kinh Châu.
Anh bị gọi là con trai của kẻ gian thương.
Ác ý của bạn bè cùng trang lứa vượt xa tưởng tượng.
Vô số lần bị từ chối, bạo lực lạnh lùng.
Thậm chí là bao lời vu khống, bôi nhọ không đếm xuể.
Dù có chú Hứa che chở, nhưng vẫn là con của nhân viên.
Chuyện bị coi như đùa giỡn, đều bị bỏ qua vì “tụi nhỏ mà”.
Khoảng thời gian đó, anh gần như sụp đổ.
Là Hoài Ngọc kiên định đứng cạnh anh.
Dùng thân hình nhỏ bé che chở anh khỏi những ác ý.
Cô đứng trước khu nhà công vụ, cãi nhau với lũ trẻ kia vì bảo vệ anh – người mới chỉ gặp vài lần.
Cô thiện lương đến thế, cũng xinh đẹp đến thế.
Nếu không gặp Hoài Ngọc.
Anh sẽ không phải là Lương Dực Đình của hôm nay.
Từ một cậu bé trở thành người đàn ông, bên cạnh anh luôn là Hoài Ngọc.
Khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ thông.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3