Ngọc Thô Rực Rỡ

Chương 3



Lương Dực Đình quát lên, ngắt lời bà.

 

Anh đứng ra chịu trọn cái tát thay tôi, vết tát đỏ rực in trên mặt rất nhanh sưng lên.

 

Anh chắn trước mặt tôi, từng chữ từng chữ kiên quyết:

“Con không quan tâm quá khứ thế nào, con chỉ biết con yêu cô ấy. Cả đời này, con chỉ cưới Hoài Ngọc.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Mẹ anh giận điên lên, lại giơ tay tát thêm một cái.

 

Lương Dực Đình vẫn không nhúc nhích, như một ngọn núi lớn chắn hết mọi oán hận của bà trước mặt tôi.

 

Cuối cùng, bà không chịu nổi nữa, ném lại một câu:

“Ta không bao giờ đồng ý.”

 

Rồi đuổi chúng tôi ra khỏi nhà.

 

Lúc đó, bên ngoài cũng đang mưa to như thế.

 

Tôi và Lương Dực Đình ngồi trong xe, nhìn dấu tay đỏ rực trên mặt anh.

 

Tôi không nhịn được nói:

“Hay là… chúng ta dừng lại…”

 

Nhưng chưa kịp dứt lời, những nụ hôn cuồng nhiệt đã ào tới như bão tố.

 

Anh như muốn trừng phạt mà cắn lấy môi tôi, hôn vừa hung bạo vừa dữ dội.

 

Đến cuối cùng, tôi cảm giác đầu lưỡi mình bị anh cắn rách.

 

Miệng tôi tràn ngập vị m.á.u tanh.

 

Tôi khẽ rên lên vì đau, anh mới dừng lại.

 

Anh cúi đầu, nhìn tôi đầy nghiêm túc:

“Anh đã thề trước mộ cha em, anh nhất định sẽ cưới em, cả đời này đối xử tốt với em.”

 

Khoảnh khắc đó, chân tình của anh như một con d.a.o sắc nhọn.

 

Đâm sâu vào tim tôi.

 

Tôi đã nghĩ, chỉ cần có thể lấy được anh,

 

Mất đi thứ gì… tôi cũng không sợ.

 

3.

 

Khoảng chừng hai mươi phút sau.

 

Xe dừng lại êm ái trước cửa văn phòng luật sư Quân Bình.

 

Suốt dọc đường không ai nói một lời.

 

Chiếc xe này yên tĩnh như một ngôi mộ di động.

 

Tôi hơi mở mắt, kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ.

 

Lúc này, trời vẫn mưa như trút nước, không hề có dấu hiệu ngớt đi.

 

Một tiếng “phạch” nhẹ vang lên, Lương Dực Đình mở cửa xe, lao thẳng vào màn mưa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi sững người mấy giây, từ gương chiếu hậu liếc thấy anh ta mở cốp xe lấy một chiếc ô, rồi bước về phía tôi.

 

Cốc cốc.

 

Anh ta gõ nhẹ lên cửa kính, giọng nói mơ hồ:

“Đi thôi, anh sẽ vào cùng em.”

 

Tôi không ngờ anh ta lại đề nghị vào cùng tôi.

 

Thế nhưng, như vậy cũng tốt.

 

Dự thảo thỏa thuận ly hôn càng sớm, kết thúc cuộc hôn nhân này càng nhanh.

 

Tôi đẩy cửa xe, bước xuống và đứng dưới chiếc ô.

 

Cố gắng giữ khoảng cách một cánh tay với anh ta.

 

Chiếc ô không lớn, không thể che được cả hai người.

 

Anh ta không chủ động tiến lại gần, chỉ nghiêng ô về phía tôi.

 

Chỉ vài trăm mét, nửa thân người anh ta đã ướt đẫm vì mưa.

 

Còn tôi, người vẫn khô ráo, chẳng hề bị gió mưa làm phiền.

 

Sau vài phút, chúng tôi cùng bước vào văn phòng luật sư.

 

“Ôi trời, Lương sinh, trán anh sao lại chảy m.á.u thế này? Ngồi xuống đi, Tiểu Lưu, mang hộp thuốc lại đây.”

 

Vừa vào, đã có người chạy tới.

 

Thấy vết m.á.u trên trán Lương Dực Đình, họ có phần ngạc nhiên, vội vàng gọi người tới xử lý vết thương.

 

Tôi không nói gì, bước thẳng về phòng họp, tỏ ra như việc này chẳng liên quan đến mình.

 

Đương nhiên, ai tinh ý đều nhận ra, vết thương này chắc chắn là do tôi gây ra.

 

Một lúc sau, Lương Dực Đình bước vào, vết thương trên trán đã được xử lý sơ qua.

 

Tôi chưa kịp lên tiếng, anh ta đã nhìn quanh phòng, mỉm cười nói:

“Văn phòng luật sư này bây giờ lớn thế sao? Anh nhớ năm xưa chỉ có hai ba luật sư thôi mà.”

 

Tôi nhíu mày, không đáp lời, nhưng không tự chủ được mà nhớ lại bộ mặt của văn phòng này lúc ban đầu.

 

Năm đó, tôi từ bỏ sự nghiệp ngoại giao, một mình đến Hồng Kông kết hôn với Lương Dực Đình.

 

Có lẽ vì tôi vẫn còn lưu luyến, dù sao thì chính trị và pháp lý luôn gắn chặt với nhau.

 

Hoặc có thể là do số phận đã định sẵn.

 

Tóm lại, một hành động vô tình của tôi đã khiến văn phòng này từ bờ vực phá sản hồi sinh.

 

Những năm qua, tôi chứng kiến nó từ một văn phòng nhỏ chỉ có vài người, dần dần trở thành văn phòng luật sư lớn nhất Hồng Kông, thậm chí có chút tự hào.

 

Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu trong tương lai thật sự phải kiện Lương Dực Đình, có lẽ nơi này sẽ là chỗ dựa cuối cùng của tôi.

 

Thấy tôi im lặng, Lương Dực Đình thở dài nói:

“Đã bảy năm rồi, Hoài Ngọc, em đã kết hôn với tôi bảy năm rồi.”

 

Bất ngờ, cảm xúc của tôi bỗng dưng dâng lên.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com