Ngọc Thô Rực Rỡ

Chương 7



Tôi sững người vài giây, nhìn anh hỏi: "Anh không ở nước ngoài tham gia diễn đàn luật sư sao? Sao về rồi?"

 

Vừa dứt lời, điện thoại của Lương Dực Đình cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi.

 

Anh ta theo tôi ra khỏi cửa.

 

Khi nhìn thấy Trần Quân Bình, lông mày anh vô thức nhíu lại.

 

Bước chân nhanh hơn, như thể muốn lập tức bước đến bên tôi.

 

Trần Quân Bình nhướng mày với tôi, nói rất nhanh: "Lên xe."

 

Tôi không do dự một giây, mở cửa xe chui ngay vào.

 

Cả hai phối hợp vô cùng ăn ý.

 

Lên xe, khóa cửa, đạp ga.

 

Chiếc Cayenne đen như tia chớp giữa đêm mưa,

 

Vút một cái lao đi.

 

Lương Dực Đình ngẩn người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, định lên xe đuổi theo.

 

Đáng tiếc, chiếc Cayenne này tăng tốc từ 0 đến 100 chỉ mất 1,9 giây.

 

Khi xe lên vành đai, hoàn toàn bỏ xa Lương Dực Đình.

 

Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

 

Trần Quân Bình ngồi ghế lái, tay trái cầm vô lăng.

 

Tay kia gập nhẹ chống lên cửa sổ, dùng đốt ngón tay gõ nhịp trên kính.

 

Thỉnh thoảng lại liếc tôi qua gương chiếu hậu.

 

Tôi bị anh nhìn chằm chằm thấy hơi ngượng, khẽ ho một tiếng rồi hỏi:

 

"Sao tự dưng anh quay về?"

 

Tôi nhớ không nhầm thì diễn đàn sớm nhất cũng phải đến cuối tháng Tư mới kết thúc.

 

Nghe vậy, anh thu ánh nhìn lại, nghiêm túc nói:

 

"Nếu không về, anh sợ em bị người ta ăn đến mức chẳng còn lại cái xương nào."

 

Tôi mím môi, không nói gì.

 

Nhưng trong lòng lại dâng lên mấy bong bóng chua xót.

 

Sau khi ba tôi mất, tôi theo Lương Dực Đình đến cảng thị.

 

Kinh Châu ở phía Bắc, Hồng Kông ở phía Nam.

 

Hai nơi cách nhau sáu tỉnh, khác biệt lớn về địa lý, văn hóa, khí hậu và ẩm thực.

 

Tôi mất bảy năm mới quen được với cuộc sống nơi đây.

 

Giờ tôi và Lương Dực Đình chia tay.

 

Lại phải một mình quay về Kinh Châu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nghĩ, sẽ chẳng còn ai quan tâm đến cảm xúc của tôi nữa.

 

Thấy tôi im lặng, Trần Quân Bình lại liếc nhìn tôi mấy lần, rồi tiếp tục nói:

 

"Được rồi, em đừng lo nữa, chuyện ly hôn của em và Lương Dực Đình bên văn phòng luật đã nói với anh rồi, thủ tục ly hôn theo thỏa thuận không phức tạp lắm, dù việc chia tài sản có hơi phiền, nhưng anh sẽ lo cho em.

 

"À đúng rồi, sắp đến Thanh Minh rồi, em định về Kinh Châu đúng không? Giờ đi luôn được không?"

 

"Bây giờ á?" Tôi ngạc nhiên.

 

Nhìn anh lái xe về hướng sân bay.

 

Không hiểu sao lại nảy ra cảm giác muốn đi ngay lập tức.

 

"Đúng vậy, bây giờ, có vấn đề gì không?

 

"Anh xem rồi, chuyến bay sớm nhất cất cánh sau ba tiếng rưỡi, hạ cánh ở Kinh Châu vẫn kịp đến nghĩa trang trước khi đóng cửa.

 

"Gần đây, em nhớ ba lắm đúng không?"

 

Giọng anh nghiêm túc, không có chút đùa giỡn nào.

 

Nghe vậy, tim tôi như bị ai bóp chặt, mũi cay xè.

 

Không chỉ là mấy ngày nay thôi đâu.

 

Vài giây sau, tôi gật đầu nói: "Được, đi bây giờ luôn."

 

7、

 

Hoàng hôn, đúng sáu giờ.

 

Tại Kinh Châu, đường Phật Sơn Phúc, nghĩa trang Phật Sơn.

 

Trần Quân Bình cầm trong tay những đóa cúc mẫu đơn mà cha tôi khi còn sống yêu thích nhất.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Anh ấy nghiêm trang đứng bên cạnh.

 

Còn tôi thì ngồi xổm trước mộ cha, cẩn thận lau sạch những dấu tích của năm tháng mưa gió để lại trên bia mộ.

 

Người đàn ông nho nhã hiền hậu trong bức ảnh, đã dốc hết tâm sức chăm sóc tôi suốt mười năm.

 

Khoảng thời gian đó, rõ ràng đã qua rất lâu.

 

Nhưng lúc này lại hiện về rõ mồn một trong tâm trí tôi, như thể mới chỉ là ngày hôm qua.

 

Tôi vẫn nhớ, thực ra ngay từ đầu.

 

Cha không đồng ý chuyện tôi và Lương Dực Đình bên nhau.

 

Dù nói rằng chuyện của thế hệ trước không liên quan đến chúng tôi.

 

Nhưng mối hận và oán cách nhau hai ba mươi năm.

 

Không thể xóa bỏ chỉ bằng vài câu nói.

 

Cha từng nói: "Mẹ con thì bốc đồng lỗ mãng, còn mẹ của Lương Dực Đình lại tỉ mỉ chu đáo.

 

"Nếu năm đó người cha yêu là mẹ cậu ta, còn người yêu cha là mẹ con, thì bây giờ hai đứa sẽ không có trở ngại gì. Nhưng trớ trêu thay, người cha yêu mà không có được lại là Trúc Vân."

 

Cha đã đoán được mẹ của Lương Dực Đình sẽ không dễ dàng chấp nhận tôi, đoán được có thể tôi sẽ phải chịu khổ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com