Ngọc Thô Rực Rỡ

Chương 8



Chỉ duy nhất không đoán được, là Lương Dực Đình sẽ phản bội tôi.

 

Đúng vậy, tôi và anh ta ở Kinh Châu sáu năm, rồi lại ở Hồng Kông bảy năm.

 

Sống đến bây giờ, gần như một nửa cuộc đời tôi đều ở bên anh ta.

 

Tôi chưa từng nghĩ, anh ta sẽ phản bội tôi.

 

Thế mà, anh ta lại phản bội thật.

 

Vận mệnh, dường như chưa từng thay đổi vì ý chí cá nhân.

 

Cả cuộc đời này, yêu đến cuối cùng, quả nhiên, chỉ dựa vào lương tâm.

 

Đột nhiên, một cơn gió nổi lên, cuốn những chiếc lá khô rơi rụng trên đất bay lên.

 

Những chiếc lá nhẹ nhàng xoay vòng quanh chân tôi.

 

Tựa như cha biết nỗi khổ của tôi lúc này không nơi nương tựa.

 

Mượn lá rơi mà trở về nhìn tôi.

 

Tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể kìm được nước mắt, gục xuống trước mộ mà khóc nức nở.

 

Tôi hối hận, cũng căm hận.

 

Hối hận vì năm đó không nên chỉ vì Lương Dực Đình mà một mình đến Hồng Kông.

 

Căm hận vì anh ta nay lại quên mất lời hứa trước mộ cha tôi.

 

Sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.

 

Chẳng bao lâu sau, một đôi tay vững chãi đặt lên lưng tôi.

 

Trần Quân Bình không nhìn tôi, để tôi có không gian để khóc.

 

Gần một tháng qua, tôi đau đớn vô cùng.

 

Anh ấy ngồi xổm bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi để an ủi.

 

Như dỗ dành một đứa trẻ, anh dịu dàng nói:

 

"Đừng khóc nữa, Hoài Ngọc, không sao đâu."

 

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu.

 

Cho đến khi nhân viên nghĩa trang nhắc nhở chúng tôi rời đi, tôi mới nín khóc lại.

 

Trời đã tối dần, một vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên bầu trời.

 

Tôi và Trần Quân Bình sóng vai bước đi trên con đường trong nghĩa trang.

 

Cứ cách năm mét lại có một ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng dịu nhẹ.

 

Tôi hỏi anh: "Lúc nãy, tôi khóc to lắm phải không?"

 

Anh cười nói: "Ừ, cảm giác thế nào? Khóc xong có thấy khá hơn không?"

 

Tôi gật đầu, đúng là sau khi khóc xong thì nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

"Vậy lát nữa, mình đi ăn lẩu nhé?

 

"Anh nghe nói lẩu thịt dê ở đầu hẻm Kinh Châu là ngon nhất, từng lát thịt dê tươi được thái mỏng như cánh ve, dùng đũa gắp từng xâu thả vào nồi đồng, chần lên xuống mười mấy giây, rồi chấm vào nước sốt vừng ớt, mùi vị ấy, anh vẫn chưa từng nếm thử."

 

Trần Quân Bình vừa nói, vừa bắt chước giọng Kinh Châu.

 

Nhưng bắt chước dở tệ, tôi không nhịn được bật cười.

 

Dù nghe khó chịu, nhưng phần miêu tả lại sống động khiến người ta thèm ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Đặc biệt là sau khi khóc một trận.

 

Tôi cảm thấy mình đói đến mức có thể ăn nguyên một con dê.

 

Tôi bước nhanh hơn: "Vậy mình đến Mãn Hằng Ký ở Tây Đại Nhai, Bình An Lý nhé, hồi nhỏ tôi hay ăn ở đó! Ngon cực luôn!

 

"Trần Quân Bình, tôi đói rồi."

 

Anh đáp một tiếng, theo sát bên tôi không rời.

 

Trong mắt anh lóe lên ánh nhìn đầy an ủi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Chúng tôi đều hiểu.

 

Người có thể vừa khóc vừa ăn cơm, thì nhất định sẽ tiếp tục bước tiếp được.

 

8、

 

Bầu trời như bị thủng một lỗ.

 

Mưa rả rích không ngừng rơi.

 

Trên đỉnh Dương Minh Sơn, biệt thự cũ của nhà họ Lương.

 

Cửa biệt thự mở toang, tối đen như mực, nhìn không thấy điểm cuối.

 

Lương Dực Đình ngồi trên ghế sofa.

 

Lắng nghe mẹ anh trách móc đầy thất vọng:

 

“Con nhìn xem con bây giờ thành ra cái gì rồi! Mẹ thấy con bị con nhỏ Hứa Hoài Ngọc đó hút hết hồn phách đi rồi! Biết thế này, năm đó mẹ đã không cho con đến Kinh Châu!”

 

Anh im lặng, đúng vậy, nếu biết trước như thế.

 

Ngày hôm đó anh nên đuổi theo tới sân bay.

 

Anh nào ngờ, chỉ vì chậm một bước.

 

Sau khi Hoài Ngọc lên xe Trần Quân Bình.

 

Hai người lại bay thẳng về Kinh Châu, từ đó chưa quay lại.

 

Anh đã sai người đi điều tra.

 

Hoài Ngọc không quay về khu nhà công vụ cũ.

 

Kinh Châu rộng lớn, tìm cô chẳng khác nào mò kim đáy biển.

 

Huống chi, bên cạnh cô còn có Trần Quân Bình.

 

Anh sớm đã nhìn ra Trần Quân Bình có ý đồ với Hoài Ngọc.

 

Năm đó, Hoài Ngọc chỉ tiện tay giúp một việc, giới thiệu bạn của cha cô lúc sinh thời cho Trần Quân Bình.

 

Không ngờ, lại đúng dịp.

 

Trần Quân Bình dựa vào vài hợp đồng lớn đó mà làm nên tên tuổi. Sau đó như miếng cao dán, dính chặt lấy Hoài Ngọc.

 

Giờ đây, đến cả văn phòng luật cũng bỏ mặc.

 

Đi theo Hoài Ngọc đến Kinh Châu.

 

Dã tâm sói, rõ như ban ngày.

 

Anh vò trán, không ngừng suy nghĩ.

 

Hoài Ngọc có thể còn ở đâu. Cô có quay lại Hồng Kông nữa không? Có cách nào khiến cô lập tức quay về không?

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com