Ngôi Làng Bị Sương Mù Bao Phủ

Chương 3



Hoàng Phi thở dài: "Tôi biết cậu sốt ruột, tôi cũng sốt ruột chứ. Dù sao đó cũng là một mạng người, lại mất tích ngay trên địa bàn của tôi. Cậu yên tâm, nếu sau 24 giờ mà vẫn không tìm thấy, tôi nhất định sẽ lập án giúp cậu, đồng thời liên hệ Đội Cảnh sát Hình sự huyện đến hỗ trợ."

Hoàng Phi phải khuyên giải Uông Lô một lúc lâu mới trấn an được anh ta, bảo anh ta cứ bình tĩnh chờ đợi bên ngoài.

Thấy Uông Lô đã ra ngoài, tôi vội vàng lại gần Hoàng Phi.

"Đồn trưởng Hoàng, tôi nghi ngờ đây là một vụ bắt cóc có tính chất nghiêm trọng. Hay là ông giao vụ này cho tôi đi, tôi đảm bảo phá án trong vòng sáu tiếng."

Núi Hổ Cô nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Người mất tích ở gần thôn Đại Điền, tôi tin với những kiến thức đã học, việc tìm ra người trong vòng sáu tiếng hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng Hoàng Phi chỉ liếc tôi một cái: "Tôi biết cậu là sinh viên giỏi của Đại học Công an nhưng đây là núi Hổ Cô!"

Tôi nói: "Núi Hổ Cô thì đã sao? Núi Hổ Cô thì không được điều tra à? Đó là một mạng người, chúng ta là cảnh sát! Có người báo án thì phải thụ lý chứ."

"Cậu đấy, vẫn còn trẻ người non dạ lắm."

Hoàng Phi lắc đầu, chỉ vào những bức ảnh trên tường văn phòng, rồi bẻ ngón tay đếm.

"Thấy không? Trên tường kia đều là những người cũ từng làm ở đồn mình. Từ lúc tôi lên núi Hổ Cô đến nay đã mười chín năm rồi, đồng nghiệp đến rồi đi hết lớp này đến lớp khác. Người có thể trụ lại đến bây giờ, chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi."

"Cậu là người mới duy nhất đến đây trong suốt bốn năm qua.”

“Trước cậu, ngoài tôi và lão Trần, còn có bảy đồng chí công an chính quy khác. Một người được điều đi, ba người không chịu nổi khổ ở đây đã chủ động xin nghỉ việc, hai người nghỉ hưu vì thương tật. Còn một người nữa, chính là người tiền nhiệm của cậu, cậu đoán xem cậu ấy bị làm sao?"

Tôi không hiểu: "Bị làm sao?"

"Chết rồi!"

"Sao cơ? Chết như thế nào?" Tôi kinh hãi kêu lên.

Hoàng Phi nhìn về phía núi Hổ Cô ngoài cửa sổ, giọng trầm xuống: "Cậu hẳn đã nghe qua truyền thuyết về núi Hổ Cô rồi chứ."

Tôi mơ hồ gật đầu.

"Trên núi Hổ Cô có Bà Hổ, mài răng hút máu, ăn thịt người vô số." Truyền thuyết này, tôi đã từng nghe trước khi đến đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến sự hy sinh của người đồng chí công an trước đó?

Giữa ánh mắt khó hiểu của tôi, Hoàng Phi chậm rãi kể.

"Không biết từ bao giờ nữa, tóm lại là từ trước cả khi tôi đến đây, núi Hổ Cô đã lưu truyền huyền thoại về Bà Hổ ăn thịt người. Đã xảy ra rất nhiều vụ mất tích, có người địa phương, cũng có người từ nơi khác đến."

"Đương nhiên, là một chiến sĩ công an nhân dân, tôi chắc chắn không tin vào mấy chuyện ma quỷ thần thánh. Nhưng hiện thực thì…"

Nói đến đây, Hoàng Phi đau đớn cúi gằm mặt.

"Mười mấy năm qua, vẫn liên tục có người mất tích. Vì chuyện này, Đội Hình sự huyện, rồi Phòng Hình sự thành phố, thậm chí cả Sở Công an tỉnh cũng đã cử người xuống. Nhưng kết quả thì sao?”

“Dù đã lật tung cả núi lên để tìm kiếm nhưng chẳng phát hiện được gì cả! Người vẫn cứ mất tích, cậu nghĩ tôi không muốn tìm ra sự thật sao? Là vì tôi thực sự bất lực!"

Nói rồi, nước mắt Hoàng Phi bắt đầu tuôn rơi, ông đưa tay vuốt ve tấm ảnh của một chàng trai trẻ trên tường, giọng nghẹn ngào.

"Cậu ấy cũng là một thanh niên tài năng giống như cậu vậy, vừa đến đã muốn thể hiện bản thân, quyết tâm làm nên chuyện lớn. Đúng vào năm đó có thôn dân mất tích, cậu ấy đã giấu mọi người một mình vào núi điều tra, đến khi chúng tôi tìm thấy... Thì chỉ còn lại một bàn tay phải đẫm máu!"

Hoàng Phi bật khóc nức nở.

"Cán bộ công an hy sinh bất thường là chuyện rất nghiêm trọng, cả huyện và thành phố đều cử người xuống điều tra. Pháp y dựa vào lượng m.á.u tại hiện trường để phán đoán người chắc chắn đã chết, chỉ là không tìm thấy các phần t.h.i t.h.ể khác. Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được t.h.i t.h.ể của cậu ấy…"

Trong văn phòng cũ kỹ, tiếng khóc của Hoàng Phi vang lên ai oán, dường như nỗi đau đó là thật.

Tôi cũng bị những lời của Hoàng Phi làm cho xúc động, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Dù sao người đó cũng là tiền bối của tôi, bám trụ ở cơ sở, phục vụ nhân dân, cuối cùng lại nhận lấy kết cục không toàn thây, thật sự quá bi thương.

Nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó, tôi sẽ làm gì? Xin điều chuyển đi, hay kiên quyết điều tra đến cùng?

Tôi không biết…

Thấy Hoàng Phi vẫn còn đang khóc, tôi lặng lẽ rút giấy ăn, định đưa cho ông thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Trần Dụ Dân.

"Sao lại khóc lóc nữa rồi? Đã là công an nhân dân mà suốt ngày ủy mị như đàn bà, tôi thấy ông cũng đừng làm đồn trưởng nữa, từ chức về nhà luôn đi cho xong."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com