1.
Ta đốt thư của Triệu Độ, bán đi căn viện, rồi đem số bạc hắn ta đưa phân phát cho hương thân đã từng giúp đỡ hắn ta năm ấy.
Đợi khi ta rũ bỏ mọi vướng bận, nhẹ nhàng hồi kinh, lại trùng hợp đúng lúc gặp ba vị đứng đầu khoa cử năm nay cưỡi tuấn mã, trước n.g.ự.c cài hoa đỏ, giữa tiếng trống chiêng mà diễu hành trên phố.
Đây là khoa cử đầu tiên sau khi tân hoàng đăng cơ, nên ba vị đầu bảng càng được trọng vọng.
Triệu Độ thân mặc quan bào, diện mạo như ngọc, tóc đen như mực, nét cười ung dung hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của dân chúng.
Nhưng sự kiêu ngạo ấy chẳng duy trì được bao lâu, vì hắn ta đã thấy ta giữa biển người.
"Mạt Mạt, nàng đừng trách ta. Phủ Vinh Quốc Công quyền thế lẫy lừng, ta nào dám đắc tội thiên kim nhà họ?" Khi buổi diễu hành kết thúc, hắn ta kéo ta sang một góc, thấp giọng phân bua.
"Mạt Mạt, nàng từng nói sẽ giúp ta. Nếu để tiểu thư Tô gia trông thấy nàng, ta e rằng khó lòng giải thích." Hắn ta gần như khẩn cầu.
Hắn ta cho rằng ta từ quê đuổi đến kinh thành, chỉ để chất vấn hắn ta, phá hoại nhân duyên của hắn ta.
"Nàng muốn bao nhiêu bạc, ta đều có thể cho, chỉ xin nàng tác thành cho ta một lần."
"Thứ ta muốn, ngươi vĩnh viễn không thể cho nổi." Ta cười, lướt nhìn hắn ta một cái.
"Vậy thì thôi vậy, ta còn bận, xin cáo từ trước." Ta vỗ vỗ ống tay áo bị hắn ta níu lấy.
Hắn ta đứng sững tại chỗ, có lẽ không ngờ ta lại ung dung đến thế.
2.
Ta không vội về phủ, mà trước tiên đi đến trường huấn luyện của Cấm quân.
Từ nhỏ ta đã chơi đùa tại nơi này, không ai hiểu rõ nơi đây hơn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngon-nhu-ngoc/chuong-1.html.]
Ta nhẹ nhàng vượt qua hàng rào, tránh né thị vệ tuần tra, rồi thuần thục tìm đến lều trại của chủ tướng.
Vén rèm cửa lên, liền thấy Tạ Quán Ngọc an nhiên ngồi bên băng lô, nhàn nhã thưởng trà.
"Chàng muốn để bản huyện chủ hưu chàng hay sao? Sao còn không đến đón ta?" Ta nghiêng người ngồi cạnh, nũng nịu nói.
Tạ Quán Ngọc quay lại, nụ cười yêu mị hiện lên, vòng tay ôm lấy ta, trêu chọc: "Còn chưa thành thân, đã muốn hưu phu? Nữ tử hung hãn như vậy, ta nào dám cưới?"
Ta khúc khích cười nói: "Không ngờ Tạ tướng quân g.i.ế.c người như ngóe, vậy mà lại sợ một nữ tử yếu đuối như ta?"
Hắn vùi đầu vào vai ta, tham lam hít lấy hương thơm quen thuộc: "Sợ, sợ lắm. Sợ nàng không trở về, sợ nàng thật lòng để mắt tới tên tiểu tử kia, sợ nàng để ta một mình."
Mũi ta cay xè, một giọt lệ rơi xuống, vừa vặn chạm vào vết sẹo dài nổi bật trên mu bàn tay hắn.
3.
Ta gõ cửa phủ Vinh Quốc Công, tiểu tư mở cửa vừa thấy ta liền sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, bộ dáng như gặp quỷ.
Cũng phải, bởi trong mắt bọn họ, ta đã c.h.ế.t ba năm nay rồi.
Mọi người đều né tránh ta, chỉ có mẫu thân ôm chặt lấy ta, khóc đến thất thanh, chẳng còn chút đoan trang ngày trước.
"Mẫu thân, đại tỷ đã mất, người cũng phải cẩn trọng, kẻo lại bị oan hồn quấy nhiễu." Một giọng nói mềm mại vang lên, là Tô Lan Y, thứ muội của ta.
Nói rồi nàng ta bước lên, muốn kéo mẫu thân rời khỏi ta, nhưng ta xoay người, dứt khoát tát nàng ta một cái.
"Triều đình ta kiêng kỵ lời mê tín yêu tà, vậy mà trong phủ Quốc Công lại có kẻ thích đồn nhảm. Cái tát này để ngươi nhớ kỹ, sau này chớ để họa từ miệng mà ra."
Nàng ta ôm mặt, ngã ngồi dưới đất khóc lóc, ta không thèm để tâm, chỉ dịu dàng đỡ lấy mẫu thân, khẽ nói: "Mẫu thân, Miểu Ngôn đã trở về rồi."
Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt không rời khỏi ta dù chỉ một khắc, như sợ rằng ta sẽ lập tức biến mất.